mẹ Ngọc Mây thấy cô ngủ ngon như sợ cô đói nên kêu cô dậy
" Ngọc Mây dậy ăn chút gì đó đi con "
Ngọc Mây tỉnh dậy trong mơ màng, đứng dậy rửa mặt cho tỉnh táo rồi ngồi xuống ăn cơm, mẹ nhìn Ngọc Mây lo lắng nói ra nỗi lòng mình
" con đừng làm nghề này nữa "
Ngọc Mây nhìn mẹ thấy mẹ lo lắng nên cô nắm chặt tay mẹ an ủi
" con không mà mẹ yên tâm đi "
mẹ cô biết sự cứng đầu của không thay đổi được người im lặng nhìn con gật đầu, ăn xong cô đứng dậy bước vào trong phòng nằm trên giường cô uể oải nằm ngủ,
...----------------...
Sáng hôm sau Ngọc Mây tỉnh dậy bước ra ngoài đi làm như lạ là không thấy mẹ,trên bàn có 1 giấy ghi chú và hộp cơm cô bước cầm tờ giấy lên thì là nét chữ của mẹ
" mẹ đi chơi với vài người bạn cơm mẹ đã chuẩn bị sẵn con chứ mang đi nhé "
Ngọc Mây mỉm cười rồi cầm hộp cơm đi tới trụ sở vừa bước vào đã thấy Thế Nam đứng đó trên tay cầm 1 ly nước và thuốc ở đó, Ngọc Mây chạy tới chỗ anh
" anh tới đây chỉ để đưa em ly nước thôi sao"
Thế Nam nhìn vết thương trên cổ rồi nắm tay cô kéo vào trong phòng làm việc của Ngọc Mây kéo cô ngồi vào ghế rồi nhẹ nhàng xử lý vết thương cho cô
" tối qua em chưa lau vết thương sao "
Ngọc Mây thấy anh nghiêm túc như vậy cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tim-thay-su-that/2688757/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.