Thế giới rộng lớn, nhưng chỉ mình ai cô đơn. Đi khắp thế gian, chẳng có ai là nguồn sống. Một mình dừng chân, chẳng có ai là điểm tựa. Đợi chờ trong vô vọng, hoa nở rồi hoa tàn, thế nhưng con người một khi đã yêu rồi, làm sao mới có thể dứt ra? Có thể là vì con người ta đã quá cô đơn, cho nên khi nhìn thấy ai đối xử tốt với mình một chút, liền ngộ nhận đó chính là tình yêu đích thực.
Cuộc chơi nào rồi cũng sẽ kết thúc, bữa tiệc nào rồi cũng sẽ đến lúc tàn. Tình yêu mà ai đó trông mong, cuối cùng còn lại nói đây chỉ là một nỗi buồn sầu vô hạn. Cô còn đang trông mong vào điều gì? Là cô thuê anh giúp cô, nhưng cô lại hiến dâng đến anh cả trái tim. Vụ trao đổi này, cô phải chịu quá nhiều thua thiệt. Một lần lại một lần chìm đắm trong tình yêu, một lần lại một lần rơi vào trầm luân không lối thoát.
Ai đang đợi chờ ai? Người nào có thấu được tình cảm của cô? Thì ra là tự cô đa tình! Thì ra, trên thế giới này, cô vẫn chỉ là một người cô đơn. Người không có điểm tựa là cô. Người không thể tìm thấy được nơi ánh sáng ngự trị cũng chính là cô. Phải làm như thế nào, anh mới có thể vì cô mà ở cùng một chỗ?
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.