Sau khi mất nụ hôn thứ hai, không khó để thấy Jeon Jungkook đã bắt đầu biết thủ thân hơn. Cũng không phải là làm cái gì lố lăng. Chỉ đơn giản là không có làm 'gối ôm xịn' cho Taehyung ôm nữa. Cũng hạn chế lại gần hắn trong vòng 16m50. Taehyung không vì vậy mà tỏ ra buồn phiền hay ân hận tột độ. Thật ra nhìn vẻ mặt dè chừng của Jungkook, hắn ngồi cười một mình cả ngày cũng không thành vấn đề.
Một tuần sau, vết thương trên vai hắn đã hồi phục hoàn toàn. Có thể cử động bình thường như trước, sức khỏe ổn định. Ngày ra viện, Taehyung được về nhà nghỉ ngơi một ngày. Hắn nghĩ sẽ được tranh thủ nghỉ ngơi một bữa, ai ngờ khi vừa mở cửa nhà ra, núi rác bên trong thiếu điều muốn đem hắn chôn sống.
"Kim Seokjin!" Ai đó ở trong nhà giật bắn khi nghe gọi tên cúng cơm của mình. Hớt hải chạy ra.
"Gì gì? Ai đó? Taehyung? Không ở viện nữa sao?"
Taehyung tiện chân đá túi rác dưới chân sang một bên để lấy đường đi vào trong nhà. Tay xoa xoa mũi.
"Nhà đã nhỏ rồi, cậu còn có dã tâm biến nó thành bãi rác sao?"
Seokjin gãi đầu cười khì.
"Cậu thông cảm đi. Mấy hôm rồi tôi thức đêm làm báo cáo. Chưa kịp dọn."
"Hừm. Cậu làm cái gì mà nợ báo cáo mấy tháng liền?"
Nghe tới đây Seokjin chỉ cười trừ. Đâu có bị thiểu năng lại đi nói mình ham vui, tối nào cũng cùng đồng nghiệp nam đi ăn đi uống.
Thấy Taehyung đi lại ngồi trên giường, Seokjin cũng giở thói nhiều chuyện chạy lại hóng hớt.
Loading...
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tim-tai-xe-cho-sieu-xe/1801373/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.