Quý Duy Tri muộn màng phát hiện ra rằng cả khuôn mặt của cậu cứ như bị nướng cháy vậy, màu hồng phấn lan thẳng đến tận cổ.
Cậu của lúc đó thật sự cái gì cũng dám viết.
Sau khi Quý Duy Tri viết xong mấy dòng chữ súc tích phía sau nhật ký tuổi mười bảy, cuối cùng tâm trạng của cậu cũng bình tĩnh hơn nhiều. Cậu giấu kỹ cuốn sổ, nhét nó vào trong tủ sách.
Lần trước lúc đến đây, cậu hỏi Thịnh Tuy có từng lật mở cuốn nhật ký chưa, cậu cũng không ngạc nhiên khi nhận được câu trả lời phủ định, nhưng cậu từng để lộ biểu cảm tiếc nuối. Nhỡ sau này Thịnh Tuy biết cậu từng ấp ủ tâm tư như thế, anh sẽ phản ứng thế nào? Quý Duy Tri không dám nghĩ.
Nhưng có lẽ cả đời này cậu sẽ chẳng có được đáp án cho câu hỏi ấy. Lời mà năm mười bảy tuổi không thể nói ra, đến năm hai mươi tuổi vật còn người mất lại càng không thể để ai kia biết.
Quý Duy Tri lề mề trong phòng hết nửa ngày. Bất ngờ trở về chốn xưa, cậu cứ suy nghĩ vẩn vơ về tay của Thịnh Tuy, về nụ cười của Thịnh Tuy, về cái ôm vào lòng của Thịnh Tuy. Chút màu trên mặt vừa mới vơi đi giờ lại nhuốm sắc, đợi cậu hoàn toàn bình ổn nhịp tim, trời cũng đã tối.
Người ngoài phòng đợi cả nửa ngày cũng không thấy Quý Duy Tri bước ra khỏi cửa. Anh dò hỏi: "Thanh An ơi, cần anh giúp không?"
"Không cần!" Quý Duy Tri thuần thục trải xong chăn rồi mở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tim-nui/2917029/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.