Thịnh Tuy giận quá hoá cười: "Nước X muốn thì liên quan quái gì đến tôi?"
Thịnh Tuy rất ít khi nói tục, lần này anh để lộ một mặt khác trước ba mình cũng vì thực sự bị chọc tức quá lắm.
Thịnh Quyền hiếm khi thấy con trai mình xấc xược như vậy, ông phẫn nộ: "Tuy Tuy!"
"Đừng gọi tôi như thế." Trong lời của Thịnh Tuy chẳng chứa chút cảm xúc nào, trong mắt anh đều là sự thất vọng nảy sinh từ sự ấm áp đã vỡ tan: "Ngày trước anh cả thích gọi như vậy, tôi sợ làm ô uế hồn thiêng của anh ấy."
Rất lâu về trước, con cả nhà họ Thịnh lên tiền tuyến song chẳng thể trở về, ngay cả thi thể cũng không thấy đâu, chỉ nghe nói anh ấy bị đạn bắn thành cái sàng nhưng vẫn đứng thẳng cho đến giờ phút cuối cùng. Lúc mặt trời mọc, thân xác của anh và sinh mệnh của muôn vàn người trẻ cùng chìm vào trong đất, trở về với đất mẹ thân tình của họ.
Sau này, lúc nhà họ Thịnh đón năm mới chưa từng đun lại rượu hoa điêu[1], trên cửa sổ cũng không còn dán riềm giấy[2] đỏ nữa. Nhà cao cửa rộng bỗng chốc suy tàn chỉ còn lại non nửa, lụa trắng giăng khắp suốt ba tháng, tiền giấy đè cong cả cành khô.
Ông cụ nhà họ Thịnh vì đau lòng quá độ nên mắc phải bệnh nặng, đến nỗi mà đứa con duy nhất còn lại là cậu hai, phải sớm gánh trên lưng gánh nặng không thể nói thành lời ở độ tuổi vốn phải tùy theo sở thích, đi ngược lại ý nguyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tim-nui/2917027/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.