Chương trước
Chương sau
Bây giờ không phải lúc hỏi về hoa hồng. Quý Duy Tri thôi nhìn, chỉ hận không thể kiểm tra vết thương ngay bây giờ.

"Thực ra chỉ là vài vết trầy xước cỏn con thôi." Thịnh Tuy an ủi.

"Vết trầy xước cỏn con mà dùng băng gạc?" Quý Duy Tri vạch trần anh, cau mày, chạm vào làn da ứ máu: "Xanh đen cả rồi."

Thịnh Tuy không trả lời, chỉ khẽ thở dài một hơi.

Quý Duy Tri khó chịu không biết phải làm sao mới tốt, cậu nhìn đông ngó tây, chỉ có thể lấy chuyện khác chọc cho anh vui: "Chẳng phải anh vẫn chưa ăn cơm sao? Em đi xuống mua mì trác tương cho anh, được không?"

Đợi một lúc lâu mà vẫn chưa đợi được câu trả lời, Quý Duy Tri xem như anh ngầm đồng ý, cậu đứng lên xuống lầu, định mua ít đồ ăn tối.

Lúc đi ngang qua phòng làm việc của Lục Đồng, Quý Duy Tri dừng bước. Sau khi suy nghĩ tới lui mấy lần, cậu vẫn quyết định gõ cửa đi vào hỏi thử xem.

"Vào đi." Lục Đồng đang mải miết nghiên cứu ca bệnh, đầu cũng không ngẩng lên.

Sau khi Quý Duy Tri bước vào, cậu đứng cũng không được mà ngồi cũng không xong, im lặng đứng trước bàn hết nửa ngày.

Bấy giờ Lục Đồng mới nhận ra có người ở trong phòng: "Là cậu à? Mau ngồi đi, đừng quanh quẩn nữa."

Quý Duy Tri nói cảm ơn xong thì đi thẳng vào vấn đề: "Bác sĩ Lục, cho tôi hỏi rốt cuộc vết thương của Nhị gia thế sao ạ."

"Chẳng ra sao cả." Lục Đồng nói chuyện rất nhanh, cũng gãi trúng chỗ ngứa: "Tuân thủ điều trị, vả lại giai đoạn sau cậu ấy cũng dốc sức luyện tập, hồi phục chức năng sử dụng hẳn không thành vấn đề. Nhưng nếu như cậu ấy muốn trở về đơn vị... sợ là không được."

Cho dù vượt qua cửa ải kiểm tra sức khoẻ, kiểm tra thể chất và tập luyện thường ngày cũng sẽ tạo ra gánh nặng rất lớn cho vai.

Quý Duy Tri không ngờ rằng sẽ nghiêm trọng đến mức này. Cậu biết Nhị gia vẫn luôn chuẩn bị cho một kỳ chiêu mộ mới, nhưng bây giờ thình lình có trở ngại chắn ngang, chắc hẳn trong lòng anh rất khó chịu.

"Sao... Tôi nhớ chẳng phải trước kia có nói..." Quý Duy Tri bắt đầu nói năng lộn xộn.

"Trước kia là trước kia." Lục Đồng lắc đầu: "Nếu không chịu nhát dao ấy, tôi thực sự không phản đối cậu ấy quay về đến mức này. Nhưng hiện tại không phải vấn đề tôi phản đối, mà là cậu ấy rõ ràng không thể vượt qua sát hạch."

Quý Duy Tri nhìn anh với vẻ ngỡ ngàng.

Lục Đồng thở dài rồi nói: "Lần này may là cậu ấy đến kịp, bằng không, nếu như mất máu quá nhiều hoặc chẳng may nhiễm trùng, tay trái của cậu ấy có khả năng phế luôn!"

Cơ chóp xoay bị rách[1] trước đó cộng thêm tổn thương lần thứ hai ở hiện tại, dù hồi phục thế nào cũng rất khó trở lại trình độ trước khi giải ngũ.

Chút thịt mềm trên đầu quả tim của Quý Duy Tri đã bị nhéo tím bầm từ lâu, ngay cả mười ngón tay cũng đang đau đớn.

"Tôi biết rồi, cảm ơn bác sĩ Lục." Ở trước mặt người ngoài Quý Duy Tri luôn rất kiên cường, dù là hiện tại cậu cũng có thể duy trì lễ nghĩa cần có: "Tôi vẫn phải làm phiền anh để hỏi thêm, vết thương hai năm trước của anh ấy có như thế nào?"

Lục Đồng nhíu mày: "Nguyên nhân cụ thể thì tôi không rõ, chỉ biết là vết thương do súng đạn. Mảnh vỡ viên đạn phải lấy ra liên tục trong hơn một năm, cho đến tận năm trước thì tình hình mới ổn định."

"Súng, vết thương do súng...?" Tay Quý Duy Tri đang run, cậu giữ mình lại, buộc bản thân phải vờ như bình tĩnh: "Cảm ơn anh, bác sĩ Lục."

Quý Duy Tri choáng váng đầu óc, muốn đi nhưng chẳng tìm thấy lối ra, trước mắt cậu đã là một mảng trắng xoá.

Sự việc nghiêm trọng thế này nhưng cậu chưa từng nghe Nhị gia nhắc đến.

Đây là "gia pháp" mà Nhị gia nói vào lần trước ư? Rốt cuộc đã gặp chuyện nghiêm trọng đến nhường nào mà phải chạm mặt với súng? Nhị gia đang nghĩ gì, tại sao anh không nói?

Bây giờ suýt nữa là anh bị phế luôn nửa cánh tay, Thịnh Tuy... trạng thái tâm lý của anh ấy lúc này vẫn ổn ư...

Đầu óc Quý Duy Tri rối bời, bước chân xiêu vẹo, hoàn toàn không biết mình đang đi đâu.

Cứ kéo lê thân thể như thế mà về đến phòng bệnh, cậu cũng không phát hiện trên tay mình đã có thêm một tô mì trác tương — Tâm trạng khiến cậu không thể nào tập trung chú ý, nhưng đại não lại nhớ phải mua đồ ăn tối cho Thịnh Tuy.

"Nhị gia ơi, em về rồi."

Quý Duy Tri thấy tâm trạng của Thịnh Tuy không tốt lắm nên cậu cố gắng nở nụ cười, vung vẩy mì trong tay với anh.

"Đừng bận bịu nữa, em nghỉ một lát đi."

"Không sao, chúng ta ăn chút gì nhé?"

Thịnh Tuy lắc đầu: "Anh không đói."

Ngực Quý Duy Tri nghẹn đến độ hoảng hốt, nhưng cậu không thể than ngắn thở dài trước mặt Thịnh Tuy. Mặc dù có nhiều lời muốn hỏi, song Thịnh Tuy không muốn nói, cậu cũng đành không hỏi.

Trước mắt chuyện quan trọng nhất là dưỡng thương cùng Thịnh Tuy, vậy nên Quý Duy Tri gắng sức điều chỉnh giọng điệu cho ổn thỏa rồi pha trò như thường.

"Nhị gia!" Cậu cười.

Thịnh Tuy vẫn uể oải, không trả lời.

"Nhị gia ơi, anh để ý đến em đi mà." Quý Duy Tri thành tâm tìm đề tài, bỗng nhiên cậu nhớ đến lời hai người từng nói trước khi tách ra: "Chúng ta nói gì đó vui vẻ nha anh? Em thấy rồi, một bó hoa hồng đặt ở chỗ lối vào."

Thịnh Tuy thoáng sững sờ, ngay sau đó anh nghiêng đầu qua một cách cứng đờ rồi phủ nhận: "Bác sĩ Lục mua."

Quý Duy Tri không hiểu, đã thế này rồi sao anh còn không thừa nhận nữa, cậu chủ động vạch trần anh: "Không phải chứ? Trên bó hoa đó còn dính máu mà, chẳng nhẽ bác sĩ Lục cũng bị thương?"

"..." Thịnh Tuy dứt khoát né tránh vấn đề này, anh trượt vào trong chăn, giả vờ buồn ngủ: "Không còn sớm nữa, ngày mai em còn phải đi làm, về nghỉ ngơi đi."

Quý Duy Tri lắc đầu: "Thế thì không được, không thể chẳng có ai chăm sóc anh mà? Em ở lại đây."

Chuyện cậu trai đã xác định thì không có khả năng quay đầu.

Thịnh Tuy cãi cậu hai câu, không lay chuyển được nên chỉ có thể để cậu ở lại.

Quý Duy Tri xuống lầu mua ít đồ dùng hằng ngày dự phòng, lúc về thì nằm trên giường bệnh bên cạnh.

Sau đó, mỗi ngày Quý Duy Tri đều đưa cơm bữa sáng bữa trưa, buổi tối ở lại ngủ, nếu phải tăng ca cậu sẽ dời bóng đèn đêm qua đó, lấy chăn che lại ngăn cách ánh sáng để phê duyệt tài liệu.

Bình thường cục Quân Chính vốn đã bận, hơn nữa gần đây nước X gây ra một đống lộn xộn nên chẳng có lúc nào không tăng ca.

Từ sau khi Quý Duy Tri đến bệnh viện gần như mỗi ngày đều thức thâu đêm, còn sợ quấy rầy Thịnh Tuy nên làm gì cũng thiếu nhanh nhẹn. Ngày làm việc của cậu có tập chạy buổi sáng, bệnh viện lại cách cục Quân Chính rất xa, do đó cậu buộc phải dậy sớm.

Tới lui thường xuyên, cả ngày Quý Duy Tri chẳng được ngủ được một giấc tròn, bằng mắt thường cũng có thể thấy cậu đã gầy đi.

Những điều này, Thịnh Tuy đều thấy hết. Có vài lời đã đến bên miệng nhưng lại không nỡ nói ra.

Hôm nay, Quý Duy Tri làm việc không ngừng nghỉ vất vả lắm mới dành ra được hai ngày cuối tuần, định ra ngoài đi dạo cùng Thịnh Tuy.

Sáng sớm cậu xuống lầu mua đồ ăn sáng xong, lúc trở về thì phát hiện Thịnh Tuy đang tự thay thuốc cho mình. Nhưng chỉ một tay chắc chắn không thuận, chưa được bao lâu, trên băng gạc đã thấm vết máu màu đỏ.

"Trời ơi, sao anh không gọi em!" Quý Duy Tri vội vàng tiến lên, bóc mở băng gạc giúp anh rồi vội vàng ra ngoài gọi bác sĩ Lục.

Sau khi Lục Đồng đến thì mắng cả hai người một hồi, nói làm như thế này rất dễ nhiễm trùng, đừng xem thay thuốc là chuyện không quan trọng.

Quý Duy Tri cười ngỏn ngoẻn nhận lỗi, đợi bác sĩ đi mới giả vờ hung dữ, mắng Thịnh Tuy: "Anh nghe thấy chưa? Bác sĩ cũng nói rồi, đừng cố tỏ vẻ lung tung."

Thinh Tuy co rút khóe miệng: "Anh xin lỗi."

"Đừng nói với em, nói với nó kìa." Quý Duy Tri chỉ vết thương vừa mới thay thuốc xong, thổi giống như dỗ con nít: "Xin lỗi nhé, làm bé đau rồi."

Thịnh Tuy không nhịn được mà bật cười: "Em học theo ai thế."

Quý Duy Tri thấy anh vui cũng vui theo, nói với vẻ ngạc nhiên mừng rỡ: "Ôi, anh cười rồi."

Khuôn mặt vừa mới tươi cười rạng rỡ của Thịnh Tuy bỗng cố định như thế, sau đó dần biến mất, chẳng lâu sau, thậm chí chẳng nhìn ra sóng gợn vừa rồi trên khuôn mặt bình tĩnh không dao động.

Quý Duy Tri hơi thất vọng: "Đã lâu rồi em chưa thấy anh cười thế này."

Mấy ngày nhập viện Thịnh Tuy càng yên lặng hơn so với bình thường, đúng giờ thức dậy, thay thuốc kiểm tra, sau đó làm việc bằng một tay. Mặc dù sự dịu dàng chẳng ít hơn so với ban đầu, nhưng rõ ràng anh chẳng còn sức sống như lúc họ tán tỉnh nhau, chỉ có buổi tối lúc Quý Duy Tri rút bớt thời gian rảnh đến đây thì anh mới nói hai câu, những lúc khác gần như chẳng nói một lời.

Lúc hai người ngồi xuống chiều cao tương tự nhau, Thịnh Tuy nhìn thẳng vào đôi mắt của cậu: "Duy Tri... nếu sau này anh vẫn mãi như vậy thì phải làm sao?"

"Như nào cơ?"

"Ngay cả bản thân cũng chẳng chăm sóc xong."

"Vậy thì em chăm sóc anh chứ sao." Quý Duy Tri tiếp lời rất tự nhiên: "Ngày bé chẳng phải em cũng được anh chăm sóc như vậy à, chuyện bình thường ấy mà."

Thịnh Tuy không lên tiếng, anh im lặng một hồi rồi lắc đầu: "Em không có nghĩa vụ đó."

"Xì —" Quý Duy Tri hơi giận rồi: "Anh cái con người này nói chuyện rất không có lương tâm đấy."

Giận thì giận, nhưng đến buổi tối, Quý Duy Tri vẫn mang theo hai phần cơm, chống bàn lên đặt bên giường bệnh, gọi Thịnh Tuy cùng ăn.

Bên này Quý Duy Tri vẫn liên tục chia sẻ những chuyện thú vị mà cậu gặp sau khi tan làm như cũ, ngậm miệng không nhắc đến tòa nhà cục Quân Chính, cũng không trò chuyện sôi nổi về cuộc vận động ngăn chặn nước X, chỉ chọn vài chuyện vặt vãnh trong nhà mà trò chuyện đôi câu.

Lòng Thịnh Tuy rõ như gương sáng, cũng chính vì thế nên anh mới chán nản hơn.

"Duy Tri."

"Dạ?"

Thịnh Tuy nhìn quầng thâm bên dưới mắt cậu, anh cau mày rồi lại thả lỏng: "Có thể về đơn vị hay không là chuyện của anh, em đừng cẩn thận từng li từng tí như vậy."

"Em..." Quý Duy Tri muốn nói "em không có" theo bản năng, nhưng nghĩ lại, mấy ngày nay quả thực cậu cẩn thận quá mức.

Sợ làm Thịnh Tuy tức cảnh sinh tình, vậy nên sau khi vào phòng ngay cả quân phục cậu cũng không dám mặc, sợ Thịnh Tuy nghĩ nhiều, vậy nên cậu chưa từng nói đến công việc của mình. Song thực ra, những né tránh cẩn thận ấy lại khiến đối phương cảm nhận được thay đổi và áp lực.

"Được ạ!" Quý Duy Tri cố ý cười đáp, giọng điệu vui vẻ: "Theo anh theo anh, anh đừng không vui nhé."

Thịnh Tuy không trả lời, chỉ giơ tay xoa nắn cánh tay cậu cách một lớp thường phục.

Gầy rồi. Mới mấy ngày đã gầy mất một vòng.

Thịnh Tuy do dự rất lâu, cuối cùng anh cũng nói ra: "Anh tìm chỗ ở cho em ở gần cục Quân Chính rồi... Em có muốn, tạm thời sống một mình một khoảng thời gian trước không?"

Quý Duy Tri hoàn toàn dừng lại, không dám tin: "Anh nói cái gì?"

Người đàn ông cười chua xót, anh chỉ vai mình, nói với đôi phần thất vọng: "Anh không muốn em miễn cưỡng."

"Miễn cưỡng?" Quý Duy Tri chừng như giận quá hoá cười: "Anh bị thương, em chăm sóc cho anh mà gọi là miễn cưỡng?"

Thinh Tuy hé miệng, sau cùng vẫn không nói gì.

Quý Duy Tri hít sâu một hơi. Bây giờ không phải lúc nổi giận, dưỡng thương quan trọng.

Nhưng cậu vẫn không nhịn được, vòng quanh mấy vòng trong phòng, cơn giận vẫn không hạ xuống.

"Thịnh Tuy, anh xem em là ai? Hai chúng ta là loại quan hệ chỉ có thể đồng cam không thể cộng khổ ư? Em là loại người chỉ biết nhận sự tử tế của anh, vừa gặp chuyện là vỗ mông chạy lấy người ư?"

Thịnh Tuy đặt cằm trên chăn, khuôn mặt bị mớ tóc lộn xộn trước trán che mất một nửa, chẳng hào hứng bao nhiêu.

Quý Duy Tri thấy dáng vẻ này của anh cũng không nỡ mắng, cậu hít sâu một hơi, hờn giận mà nói: "Anh đừng tưởng đuổi là em đi, hai năm trước anh đã định làm thế rồi. Nhưng em nói cho anh biết, chân ở trên người em, có đuổi em cũng không đi."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.