Chương trước
Chương sau
Cô cũng chỉ là…. Muốn tiết kiệm tiền xe buýt mà thôi, thật không hiểu, tại sao lại gặp phải chuyện này?
Động cơ xe máy vang lên đinh tai nhức óc, khí thải tràn ngập khắp nơi, khiến cô bị nghẹn ho khan liên tục, không thể đếm được có bao nhiêu chiếc xeđang bao vây xung quanh cô, những người ngồi trên xe máy có cả trai lẫngái, không ngừng gào thét chói tai, mà cô giờ phút này kinh hoảng đếnmức không cử động được.
"Cứu…."
Kỉ Tiểu Trinh kêu to, nhưngâm thanh mỏng manh không thể vang lên giữ tiếng động cơ điếc tai, ngượclại vang lên những tiếng cười nhạo.
"Ha ha ha, cô ta kêu cứu kìa!"
"Kêu đi, kêu đến vỡ yết hầu cũng không có người đến đâu!"
Không phải chứ? Lòng người dễ thay đổi, tiếng động cơ lớn vô cùng đáng sợ,lại có tiếng huyên náo của đám thanh niên, nhưng dân cư ở khu lân cậnkhông ai dám ra ngăn cản tiếng náo động giữa đêm khuya của đám thanhniên, lại càng không ai dám ra ngoài báo cảnh sát.
Bởi vìtên cầm đầm đám thanh niên là con trai của trưởng khu phố, quyền lực lại giàu có, báo cảnh sát cũng vô ích, ngược lại rước họa vào thân.
Họrốt cuộc muốn làm gì? Tiểu Trinh theo bản năng ôm chặt túi, bên trong là tiền lương hôm nay mới lĩnh, dù không nhiều lắm, nhưng là tiền sinhhoạt tháng sau của cô và ông nội, cô sợ những người này cướp mất tiềncủa cô.
Xe máy không ngừng lượn vòng xung quanh cô, cô vừa vội lạivừa sợ, giữa vòng tròn nhỏ ấy, muốn chạy mà không thể chạy, vửa chạy rasẽ bị xe máy ngăn cản, trốn không thoát, lại bị cười nhạo.
"Ha ha ha…" Tiếng cười ác ý không dứt bên tai.
Họ nhất định sẽ làm cô bị thương!
Không được, cô không thể ở đây ngồi chờ chết, cô phải chạy trốn!
Mặc kệ phái trước có xe ngăn cản hay không, dù xông lên sẽ bị thương, chỉcần trốn thoát là được! Tiểu Trinh nhắm mắt lại, xông ra ngoài.
"Nó chạy trốn, mau đuổi theo!"
Hộc…. Hộc… Hộc… Tiểu Trinh không ngừng chạy, không dám ngừng lại, chỉ biết là không thể bị đuổi theo, phải phát huy tối đa công lực, cô chạy vào khudân cư, tránh vào trong ngõ nhỏ.
Một đám xe máy sượt qua chỗ cô trốn, cô không khỏi nhắm mắt lại, nhẹ nhàng thở ra…. Cô đã an toàn.
Sau khi điều hòa lại hô hấp, cô mới nhìn kỹ xung quanh, xác nhận đường về nhà, mới rời khỏi khu dân cư.
Không dám trở về bằng đường cũ, Tiểu Trinh đành phải đi đường nhỏ, nơi đókhông có đèn, đường lại nhỏ, chỉ có thể lách được một chiếc xe qua, hơnnữa lại còn có cỏ dại hai bên đường, còn có đám chó hoang tụ tập, nhưngso với mấy kẻ gây rối thì vẫn còn hơn.
Bước vội trên con đường mòn, mong mau đến nhà… Miệng khấn a di đà phật, nhưng vẫn không khống chế được sự sợ hãi.
Tiếng động cơ xe máy nặng nề vang lên, lại một lần nữa truyền tới, lần này từ phía sau cô, rất gần.
"Ai, cô ta ở trong này này!" Tiếng một cô gái, uốn éo, cười đến mức khoa trương.
"Mau gọi những người khác đến!"
Cô không hiểu, những người này bị làm sao thế? Như vậy hay lắm sao? Vì sao lại tùy tiện trêu đùa một người đi đường như vậy? Làm thương tổn mộtngười, thú vị lắm sao?
"Tránh ra!" Tiểu Trinh phẫn nộ hét lên, muốn những người này cách xa ra một chút.
"Oa oa oa, tức giận rồi, ha ha ha ha…." Giốn như trêu chọc một con mèo conchó nhỏ, nhìn cô tức giận lại càng vui vẻ, càng muốn đùa.
Cô lại bị bao vây, hai chiếc xe máy chặn đường cô, tuy rằng so với vừa rồi ít người hơn rất nhiều, nhưng lại sợ hãi hơn gấp bội.
"Mau gọi những người khác lại đây!"
"Các người rốt cuộc muốn gì? Như vậy thú vị lắm sao?" Tiểu Trinh quả thậtrất muốn khóc mà không được, nhịn không được hỏi, ngữ khí dường như caođến quãng tám.
"Rất thú vị!" Nói xong đoàn người cười vang.
Đườngnhỏ hẻo lánh không có đèn, chỉ có thể qua ánh đèn rọi đến mà nhìn, người vây quanh cô không hề xa lạ, hai trai hai gái, hai cô gái vốn bằng tuổi cô, học ngay lớp bên cạnh hồi còn học quốc trung, hai người con trai là bạn trai của hai người kia.
Theo cô biết, họ vẫn chưa lên cao trung, quốc trung không tốt nghiệp được liền bỏ học ở nhà, ăn chơi qua ngày.
"Các người vì sao lại muốn làm vậy?" Cô không hiểu, rõ ràng là lớn lên cùngnhau, biết rõ lẫn nhau lại cố tình thương tổn nhau, vì sao lại làm vậy?Cô đâu trêu chọc gì họ?
Đơn giản là vì sự luẩn quẩn, bất đồng của cuộc sống, cho nên muốn hãm hại nhau sao?
"Ầm ĩ, câm miệng." Cô gái tóc vàng ngồi phía sau xe, rút mẩu thuốc lá hút dở ném vào mặt cô.
Tiểu Trinh tránh được, nhưng vẫn bị mẩu thuốc lá làm bỏng cánh tay, kêu lên một tiếng.
‘Ha ha ha ha …." Tiếng cười nhạo không dứt bên tai, tiếng cười giống như cô không nên sống trên đời này.
Ngay khi những người này đang trêu đùa cô, chờ đợi đồng bọn, một chiếc xemáy đã tăng tốc từ phía trước phóng đến, tiếng động cơ trầm thấp cuồngdã.
Trấn định lại, thấy một chiếc xe Harley đứng ở giữacon đường mòn, người lái xe đội mũ bảo hiểm không kiên nhẫn kéo tấm kính lên, nhìn lướt qua, lạnh lùng nói…
"Cút ngay."
"Cảnh cáo mày đừng có xen vào việc của người khác, nếu không muốn gặp rắc rối." Tên thanhniên kiêu ngạo hoàn toàn không để ý đến người mới tới, cười cợt nói.
"Tiên sinh…." Tiểu Trinh thấy người lạ, giống như thấy cứu tinh. "Cứu, cứu tôi!"
Nhưng người đó phảng phất không nghe thấy, thái độ lạnh mạc, xe chưa tắt máy, liền đứng xuống, đám người lách ra nhường đường.
"Đừng để tao nói lần thứ ba, cút ngay, bọn mày chắn đường tao!"
Ngữ khí thô bạo so với đám thanh niên cũng không hề kém, lại còn nguy hiểm và hung ác hơn, kiên trì bắt đối phương nhường đường.
"A Thông, dạy dỗ hắn một chút, lấy cái xe đi." Cô gái hiến kế bên tai bạn trai.
Đám thiếu niên không có hảo ý nhìn người ấy, anh ta ăn mặc đơn giản, áophông quần bò, dưới chân đi đôi giày cao, trong bóng đêm mông lung,không nhìn rõ ngũ quan, chỉ thấy đôi mắt lóe lên.
Xe Harley! Cưỡitrên chiếc xe này nhìn hẳn sẽ vô cùng oai phong! Đám thanh niên trongmắt xuất hiện lòng tham, nhìn người chủ nhân của chiếc Harley không cóhảo ý.
Một tên xuống xe, cười đi lại gần.
"Chiếc xe này được lắm, tao rất thích, nhìn mày ở trên xe không hợp lắm, để xe lại, tao sẽ không đánh mày."
Ánh mắt người đó trầm xuống. "Tao cho mày năm giây, biến khỏi đây."
Không khí như thắt lại, Tiểu trinh nắm chặt tay nhìn đám thanh niên và ngườimới đến giằng co, đột nhiên, tên thanh niên đưa tay nhằm thẳng hướngngười ấy đấm xuống, nhưng chưa kịp đánh tới, cổ tay đã bị nắm chặt, hắnkêu lên đau đớn.
"Đau, x!" Một tên thanh niên khác ngay lập tức cũng nhảy xuống hỗ trợ, đánh lén từ phía sau.
Rầm…. Tên thanh niên đánh lén bị người kia xoay người một quyền đánh bại, anh ta xuống xe, ra đòn vô cùng hiểm vào hai tên thanh niên, xuống tay dứtkhoát, hoàn toàn không lưu lại đường sống.
Các cô gái kêu lên sợ hãi, người kia thủy chung không nói gì, chỉ có tiếng va chạm, cùng với tiếng kêu rên của hai tên thanh niên.
Khi anh ta đãkhiến hai tên thanh niên không ngẩng đầu lên được, thì tiếng xe máy rítgào đến gần, hai cô gái kinh hoảng nhảy xuóng xe, nói cho đám đồng bọnbiết.
"Xử lý hắn!" Không biết ai đó đã lấy một chiếc gậy bóng chày, giơ lên cao ra lệnh một tiếng, hơn mười tên thanh niên xông lên.
Tiểu Trinh trợn tròn mắt, nóng lòng nhìn về phía người kia, "Cẩn thận!"
Nhưng không kịp nữa, chiếc gậy đánh vào người anh ta, hoàn toàn chọc giậnanh, anh rống lên một tiếng, quay đầu tóm lấy gậy, đoạt lấy bắt đầu đánh trả.
Một trận hỗn chiến xảy ra ngay trước mắt, Tiểu Trinh sợ đến ngây người, toàn thân run rẩy, sự hỗn loạn bất ngờ này cũngkhiến những cô gái kia chạy trốn, vẳng lại tiếng la hét.
"Dừng tay, đám chết tiệt này!"
Tiếng thét này là từ tên cầm đầu đám thanh niên bất lương này, con traitrưởng phố, hắn cuối cùng mới đến, thấy thủ hạ đang đánh nhau với mộtngười nhìn rất quen, còn làm cho đối phương chảy máu, lập tức ngăn cản.
"Lão đại, hắn…" Đang muốn cáo trạng, lại lập tức bị lão đại cho một quyền vào đỉnh đầu.
"Câm miệng, mẹ nó. A Đàn, ngại quá! Đám tiểu đệ của em không hiểu chuyện,không biết là anh." Tên cầm đầu đến trước mặt người lái xe Harley cúiđầu.
Quan Trí Đàn "Hừ" một tiếng phun nước bọt trong miệng ra, một đôi mắt đen không chút cảm xúc nhìn người đang cúi đầu trướcmắt. Anh đối với tên này không có ấn tượng, cũng không có tâm tình để ýđến, anh đang đói gần chết, phải vội đi mua thức ăn khuya!
"Lần saucòn chắn đường tao, tao sẽ giết cả đám bọn mày." Chẳng hề để ý, chứng tỏ vừa rồi không hề đem những người này để vào mắt.
"….Thậtcó lỗi, em sẽ mang chúng về quản giáo! Thật có lỗi, thật có lỗi!" Têncầm đầu đám thanh niên, sai đám tiểu đệ tránh đường, chọc ai không chọc, lại chọc vào ôn thần.
Mọi người vội vàng rời đi, trò "giải trí" cũng đành buông tha.
Tiểu Trinh đang lo lắng mình có thể thoát được không, lại thấy kết quả bấtngờ, đám thanh niên phóng xe đi hết, con đường mòn mất đi ánh đèn, lạitrở về vẻ yên tĩnh.
"Mẹ nó." Quan Trí Đàn đi lại phía xe máy. Anh đang chết đói, không biết nhà bán đồ kho trong thị trấn có còn mở cửa không nữa?
"Bọn khốn…" Anh đang đói bụng, quả thật đối muốn chết!
"Chờ một chút!" Tiểu Trinh nhìn anh định rời đi, khuôn mặt nhỏ nhắn vô cùngáy náy. "Anh bị thương, thật có lỗi, hại anh gặp phiền toái."
Cánhtay anh bị thương, máu chảy ra, nhưng may là vết thương nhìn không sâu,tên khuôn mặt kiệt ngạo bất tuân, cũng có vài vết thâm.
"Cám ơn anh ra tay giúp tôi." Cô cầm tay anh, cảm động nói.
Quan Trí Đàn hừ lạnh một tiếng, ngẩng lên nhìn cô gái trẻ con trước mắt. "Tôi không hề muốn giúp cô."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.