Hoan Hoan dời mắt về phía mẹ nuôi, thấy mẹ nuôi luôn dịu dàng chăm sóccho bé, ánh mắt lại đỏ còn hơn cả tiểu bạch thỏ. Trong khoảng thời gianngắn, bé cảm thấy khổ sở, nhìn Quan Trí Đàn, lộ ra vẻ đáng thương, cáimiệng nhỏ chu lên, khóc.
"Bố…. Không được, không được, oa…."
Đó là nỗi sợ thế giới nhỏ bé của mình bị phá hủy, cũng vì sợ hãi người bốxa lạ, cô bé sợ hãi khóc, nhưng lại chạy lên ôm đùi Quan Trí Đàn, vừakhóc vừa gọi bố.
Cô bé xông vào hôn lễ, ôm chú rể khóc ầm lên "Bố không được", màn hí kịch này khiến người ta xôn xao.
"Cái gì? Quan Trí Đàn, cậu đã có con gái lớn như vậy! Quả thật là khinhngười quá đáng! Không cho tôi một lời giải thích hợp lý, tôi tuyệt đốikhông giao con gái tôi cho cậu!" Trần tổng đang hối hận có cơ hội lậptức phát tác, ra vẻ tức giận kéo con gái xuống khỏi thánh đường.
"Hoan Hoan, đừng khóc, Hoan Hoan…" Trần Quan Phi nhìn cô bé đang khóc thươngtâm, đau lòng vô cùng, định xoay người ôm bé để an ủi, nhưng lại bịngười nhà lôi đi, cô chỉ có thể quay đầu, thấy Quan Trí Đàn sắc mặt tốităm, lườm Hoan Hoan đang ôm đùi anh.
Hoan Hoan….
Cái tên này, cảm giác xúc động trào ra trong lòng anh, khiến anh cơ hồ muốn quên đi chuyện cũ.
"Con là Hoan Hoan?" Anh cúi đầu hỏi, cô bé khe gật đầu.
Anh nhìn khuôn mặt cô bé, xuyên thấu trở về nhiều năm trước, trở lại căn phòng chỉ có một chiếc giường đơn….
Ngày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tim-lai-tinh-yeu/2025470/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.