"Hỏi thăm tình hình? Thẩm phu nhân, đừng có khiến tôi buồn cười thêm nữa. Bà lại tính bóc lột vợ tôi đúng chứ?"
Quay sang chỗ khác, đôi lông mày trên khuôn mặt Trần Đình Thâm bất giác nhíu chặt, biểu cảm cực kỳ khó chịu nhưng vì tránh dọa cho Thẩm Vãn Tinh sợ hãi bởi những gì đang hiện hữu trực tiếp ra bên ngoài, anh đành lảng tránh. Tuy nhiên, về Thẩm phu nhân, nhất định Trần Đình Thâm cần xử lý cho tới cùng, chả thể để bà ta tiếp tục quấy rầy vợ anh được.
Lần trước Trần Đình Thâm từng đanh thép cảnh cáo bà ta nếu còn dám động tới Thẩm Vãn Tinh thì chắc chắn rằng cả nhà họ Thẩm đều nhận lấy kết cục đáng sợ, vậy mà bà ta dường như chẳng thèm để lời Trần Đình Thâm lọt vào tai, tiếp tục làm phiền đến Thẩm Vãn Tinh.
Hỏi thăm ư?
Đừng khiến cho Trần Đình Thâm buồn cười.
Vừa tới nơi, anh ngay lập tức phát hiện sắc mặt Thẩm Vãn Tinh đang lo lắng tột độ, hai bả vai run lên cầm cập, rõ ràng đang bị đối phương đe dọa, dạy dỗ, mà người cô quen hiện tại chả có ai cả ngoại trừ gia đình. Chính vì thế, Trần Đình Thâm đã ngay lập tức khẳng định rằng người gọi điện thoại chính là Thẩm phu nhân.
Bị thanh âm sắc bén làm cho tim thiếu chút nữa rớt ra bên ngoài, khuôn mặt Thẩm phu nhân co rúm, trắng bệch, tuy nhiên, bà ta vẫn hết sức cố gắng bình tĩnh thuyết phục: "Đình Thâm, sao con có thể nghĩ mẹ là loại người như vậy chứ? Con trước đây đâu hề thái độ thế này. Hay con nhỏ Thẩm Vãn Tinh tiếp tục ở trước mặt ăn nói linh tinh. Đình Thâm, nghe mẹ, tuyệt đối đừng tin những gì Thẩm Vãn Tinh nói, mẹ chỉ muốn tốt cho con thôi, sau này Kim Lan trở về, đó mới là người vợ danh chính ngôn thuận, thiếu phu nhân được công nhận, hai đứa tuyệt đối không thể có hiểu lầm được." Đến giờ phút này, Thẩm phu nhân cứ kiên trì cãi cố cho tới khi bản thân giành chiến thắng mới thôi.
Đứa con gái mà bà ta sinh ra mới xứng đáng, đủ tư cách để sống trong sung sướng, bao bây xung quanh là nhung lụa, hào quang được người người ngưỡng mộ.
Thái độ Trần Đình Thâm đối với bà ta quay ngoắt ba trăm sáu mươi độ, rõ ràng trước đây khi còn ở cạnh Thẩm Kim Lan, nó với Thẩm phu nhân đặc biệt kính trọng, nghe lời, tuy nhiên, kết hôn cùng Thẩm Vãn Tinh xong thì lờn trở nên lạnh lùng. Chả thèm tìm hiểu, Thẩm phu nhân ngay lập tức khẳng định chắc nịch rằng do đứa con gái bị mình ghét bỏ ở trước mặt Trần Đình Thâm nói nhăng nói cuội.
"Đủ rồi." Hai mắt người đàn ông bất giác đỏ lên, gân tay chằng chịt trên cánh tay, anh siết chặt chiếc điện thoại, thiếu chút nữa bóp nát nó. Trần Đình Thâm nghiến răng nghiến lợi, gầm gừ, toàn thân đằng đằng sát khí: "Thẩm phu nhân, bà đừng cố hãm hại vợ tôi nữa, đều phí công vô ích thôi. Tôi nói luôn, cho dù Thẩm Kim Lan nghĩ như thế nào cũng đếch liên quan tới tôi, cuộc sống hiện tại giữa tôi và Vãn Tinh đang rất yên ổn, cô ta trở về thì kết quả vẫn vậy thôi. Tôi hoàn toàn không để ý tới cành vàng lá ngọc được bà nâng niu đâu, cô ta thích thì cứ ở đó hiểu lầm, tôi chưa có nghĩa vụ giải thích với Thẩm Kim Lan. Nhưng nói xấu vợ tôi thì đừng trách."
Anh cố tình nhấn mạnh từng chữ, ép Thẩm phu nhân nghe hết toàn bộ.
Trần Đình Thâm làm sao nhịn nổi khi người khác ngang nhiên ở trước mặt anh, nói xấu, đổ oan cho cô gái bản thân yêu thương, Thẩm Vãn Tinh, chính vì bà ta nên kiếp trước anh đã bỏ lỡ cô, bây giờ, dù đối phương có tìm mọi cách chia cắt thì với Trần Đình Thâm, tất cả đều vô dụng.
Trong khi Thẩm phu nhân còn chưa kịp định hình, bà ta tức tối thở dốc, Trần Đình Thâm tiếp tục nói: "Lần trước nhờ Vãn Tinh nên tôi mới chấp nhận để cho nhà họ Thẩm các người yên ổn làm ăn, nhưng ba mẹ vợ dường như càng được nước lấn tới rồi nhỉ? Hay để tôi khiến cả cái công ty nhà họ Thẩm sụp đổ thì mới vừa lòng. Bà muốn đòi tiền vợ tôi hay sao? Vãn Tinh đâu có nghĩa vụ phải vất vả phục vụ cho những yêu cầu vô lý đấy." Nhớ tới cái cảnh Thẩm Vãn Tinh bị bóc lột sức lao động đến kiệt quệ, sinh khí về âm vô cùng, tâm can Trần Đình Thâm ngay lập tức cảm thấy đau nhói, anh để cô sống trong yêu thương chứ chả phải lao lực vì mấy kẻ chẳng xứng đáng.
Căn nhà bao phủ bởi ánh đèn ấm áp, hương hoa hồng thơm ngát lan tỏa khắp nơi, tuy nhiên, Thẩm Vãn Tinh lại khó thở, cô luống cuống nhìn chằm chằm sắc mặt Trần Đình Thâm u ám, lồng ngực phập phồng lên xuống, lấp ló dưới khung cảnh sang trọng. Thẩm Vãn Tinh nhất thời lúng túng chưa biết nên xử lý ra sao, Trần Đình Thâm vậy mà đoán ra được cô đang bị gia đình bên ngoại yêu cầu chuyển tiền về nhà, tuy nhiên, cô không muốn vì mình mà Trần Đình Thâm xảy ra xích mích với cha mẹ ruột.
Cô mấp máy môi, dường như tính nói gì đó nhưng hễ định lên tiếng thì cổ họng nghẹn ứ, hốc mắt thoáng chốc cay xè, vươn tay định chạm vào người Trần Đình Thâm.
"Con nghĩ gì vậy chứ?" Thẩm phu nhân điên cuồng phủ nhận dù hiện tại bà ta đang cực kỳ chột dạ, lấp liếm: "Trần Đình Thâm, con bị Thẩm Vãn Tinh tẩy não rồi hay gì?"
Người đàn ông nheo mắt, khóe môi từ từ giương cao, hừ lạnh một tiếng: "Tôi và Vãn Tinh như thế nào cũng chả ảnh hưởng gì tới Thẩm phu nhân cả. Đây là lần cuối cùng tôi cảnh báo nhà họ Thẩm, đừng ngu ngốc tiếp tục làm phiền tới vợ tôi nữa, tiền nếu bà muốn lát nữa tôi sẽ chuyển cho nhà họ Thẩm một khoản coi như phí cắt đứt liên lạc. Nhưng nếu dám trái lời, để Thẩm Vãn Tinh đau lòng thêm dù chỉ một lần thì các người chuẩn bị lãnh hậu quả đi." Trần Đình Thâm tức giận ra mặt, sát khí trên thân thể tỏa ra khắp nơi, dọa đến cả Thẩm Vãn Tinh.
Lời vừa dứt, điện thoại ngay lập tức bị anh cúp máy, mặc kệ đối phương ở đầu dây bên kia bực mình đến nổ phổi, nói chung là giải quyết đống rắc rối vây xung quanh Thẩm Vãn Tinh càng sớm càng tốt.
"Đình Thâm." Cô nàng khàn khàn mở miệng, hai bả hai còn run rẩy: "Mẹ em nói gì vậy? Bà ấy không làm gì quá đáng chứ?"
Chứng kiến thân ảnh nhỏ nhắn đáng yêu đang đứng trước mặt, Trần Đình Thâm nhanh chóng thu hồi dáng vẻ như muốn giết người vừa rồi, khóe môi xuất hiện một nụ cười, anh khẽ gật đầu, dịu dàng lên tiếng: "Em yên tâm, anh tự biết cách giải quyết mà. Và anh đang muốn hỏi em, Vãn Tinh, có phải bà ta thời gian vừa rồi thường xuyên gọi điện thoại làm phiền tới em đúng chứ?" Người đàn ông nhướng mày, dò hỏi.
Khi ở cạnh nhau, Thẩm Vãn Tinh lúc nào cũng che giấu hết cảm xúc tiêu cực, một mình chịu đựng tất cả, trước mặt Trần Đình Thâm cô luôn nở nụ cười khiến anh an lòng. Hôm nay vì để dành thời gian nhiều hơn cho Thẩm Vãn Tinh, Trần Đình Thâm cố tình về sớm, ai dè lại loáng thoáng nghe được cô vừa lo lắng vừa sợ hãi khi nói chuyện điện thoại.
Cô nhóc trước mặt cứ liên tục khiến anh đau lòng vì mình.
"À…" Thẩm Vãn Tinh lúng túng cúi mặt xuống, đưa tay gãi gãi đầu: "Mẹ đúng là hay gọi cho em, tuy nhiên bà ấy chỉ hỏi thăm chuyện thường ngày thôi. Em thấy anh bận nên chẳng dám làm phiền."
Mặt mày Trần Đình Thâm cau có: "Bận thì bận nhưng em luôn phải đặt lên hàng đầu chứ. Với cả Vãn Tinh, em cũng không cần nói dối anh để che giấu cho bà ta, mẹ em gọi để đòi tiền hay chửi mắng?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]