“Tin ta đi! Ta biết ngươi yêu Toji, nhưng cô ấy sẽ không bao giờ thuộc về ngươi đâu! Vậy nên, giúp ta! Chỉ cần hắn chết, cô ấy sẽ là của ngươi!”
***
Không biết đã trải qua bao lâu, Uyển Khanh khó nhọc mở mắt ra. Đập vào mắt cô lúc đó là khuôn mặt được phóng đại của Lưu Ly, cô bé đang chăm chú nhìn cô đầy lo lắng. Thấy Uyển Khanh đã tỉnh, Lưu Ly thở phào một hơi, đưa tay vuốt lấy một giọt mồ hôi trên trán.
- May quá may quá! Cuối cùng cậu cũng tỉnh rồi! Làm tớ lo chết đi được!
- Đã xảy ra chuyện gì vậy? - Uyển Khanh uể oải ngồi dậy, tay nâng lên day day hai bên thái dương. Cô thật sự cảm thấy khá là đau đầu. Chợt kí ức ùa về, cô ngẩn ra nhìn quanh phòng một lượt, nhưng không hề thấy bóng dáng của người đó. Ảo giác sao?
- Cậu không nhớ mình bị làm sao à? - Lưu Ly lo lắng ngồi xuống giường đối mặt với Uyển Khanh, cẩn thận kiểm tra nhiệt độ trên trán cô. Cảm thấy đã không còn nóng nữa, cô mới nói tiếp.
- Thật ra tớ cũng không hiểu sự tình lắm, nhưng nghe thư kí của bà chủ nói cậu vì chăm sóc cậu chủ mà mất sức, ngất xỉu ngay bên đoạn cầu thang. Chính anh ta đã đưa cậu vào đây rồi gọi bác sĩ kiểm tra. Cậu biết không, anh ta nói lúc cậu ngất đi, sắc mặt xanh xao đến dọa người, giống như ngày đêm không ăn không ngủ vậy. Bà chủ nghe xong liền cho cậu nghỉ, còn sai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tim-lai-tat-ca/2856682/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.