Căn phòng được chiếu sáng bởi đèn ne-on trắng. Trên giường, Uyển Khanh ngồi quay mặt vào tường, mái tóc dài được vén ra đằng trước để lộ chiếc cổ trắng ngần cùng với vết sẹo dài hơi mờ. Phía sau, Kiên kiên nhẫn xoa đều thuốc lên vết sẹo đó. Xung quanh được bao bọc bởi hương thảo mộc dịu nhẹ.
- Công chúa!
- Sao?
- Diễm Thư không phải con ruột của bà chủ! Cô ta là được nhận nuôi!
- Rồi sao?
- Nhưng Minh Huân trăm phần trăm là con của bà ấy!
Uyển Khanh nhíu mi, cô có cảm giác có gì đó không đúng ở đây.
Phải rồi! Tú Tú vì sao lại phải nhận nuôi Diễm Thư, trong khi bà ta vốn có thể sinh? Chẳng lẽ vì Diễm Thư có gì đó đặc biệt sao?
- Cô ta có nói vì sao mình được nhận nuôi không? - Uyển Khanh vuốt tóc, suy nghĩ. - Ví dụ như là con của người quen nên được nhận nuôi, hay có gì đó đặc biệt chẳng hạn...
- Đúng là có gì đó đặc biệt thật, nhưng không phải ở Diễm Thư. Là bố của cô ta! - Kiên đóng nắp chai thuốc lại rồi thả vào túi, đồng thời chỉnh sửa lại áo và tóc cho Uyển Khanh.
- Không lẽ là con riêng? - Uyển Khanh quay người lại nhìn Kiên thắc mắc. Cũng có thể là khả năng này lắm chứ.
- Không phải! - Kiên lắc đầu, đứng dậy rót nước rồi đưa tới trước mặt Uyển Khanh. - Bố cô ta bị vô sinh!
Môi vừa chạm vào miệng cốc, Uyển Khanh khựng lại, rồi kinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tim-lai-tat-ca/2856677/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.