Tỉnh lại, Uyển Khanh không chút ngạc nhiên khi Ken xuất hiện trong tầm mắt. Cô chỉ mỉm cười trước khuôn mặt tím tái vì tức giận của anh. Hẳn là trong thời gian cô ngất đi, anh đã kiềm chế rất tốt để không xé nát cô thành nhiều mảnh. 
- Thái tử! - Uyển Khanh mỉm cười, chậm rãi ngồi dậy. 
- Em còn dám gọi ta? - Ken trừng mắt, không chấp nhận nổi nụ cười thản nhiên như không có chuyện gì của cô. - Em thừa biết tháo nó ra em sẽ chết, vậy mà em vẫn dám... Có phải em chán sống quá rồi không? 
- Vì em biết người sẽ đến! - Uyển Khanh mỉm cười nhã nhặn giải thích. 
- Phải! Dù muốn dù không ta cũng sẽ đến! Nhưng chẳng lẽ em không nghĩ, nếu ta đến chậm một chút, em sẽ như thế nào sao? Ta không phải là kẻ ăn không ngồi rồi không có việc gì làm... 
- Người sẽ đến kịp! - Uyển Khanh dịu dàng ngắt lời. - Vì người đã từng nói sẽ không để em rời bỏ người! 
- Chỉ vì câu nói đó mà em mặc sức đùa giỡn với tính mạng của mình? Toji! Em muốn đùa giỡn ta phải không? 
- Em không có! - Uyển Khanh thu lại nụ cười, nghiêm túc nói. - Chỉ là em không có cách nào khác để liên lạc với người! Thái tử! Em có chuyện muốn cầu xin! 
- Chuyện gì? - Ken liếc nhìn cô một cái rồi quay đầu đi chỗ khác. - Nếu không quan trọng, ta sẽ giết em! 
- Xin người hãy trả lại sức mạnh cho em! 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tim-lai-tat-ca/2856665/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.