Đứng từ trên ban công, Minh Huân trầm mặc nhìn quanh khu vườn giờ đã chìm sâu trong bóng tối, một cảm giác xúc động chợt trào dâng trong lòng.
Vừa mới chiều thôi, cậu đã đi trên con đường đó bằng chính đôi chân của mình - con đường mà cô thường dẫn cậu đi vào mỗi buổi chiều ngập nắng. Thật lạ!
Cậu có thể đặt chân lên nơi nào cậu muốn, làm những gì mà cậu thích, có thể vui đùa thoải mái cùng Beto, và bây giờ, ngay cả khi chỉ từ đây nhìn xuống thôi cũng lâng lâng như vậy.
Nhìn xuống đôi chân của mình, Minh Huân mỉm cười. Trước đây cậu không quan trọng việc mình có thể đi lại được hay không, không quan trọng tương lai của mình sẽ như thế nào, thậm chí cậu còn phá hủy nó để không phải làm hại người khác, để không bị ai ghét bỏ thêm, cậu chỉ muốn sống như vậy trong bóng tối, mịt mù, sâu thẳm tưởng chừng không lối thoát, nhưng lần này phải cảm ơn người nào đó đã không ngừng giúp cậu, động viên cậu để cuộc sống cậu dần trở nên hoàn thiện. Cậu biết, từ khi cô bước vào cuộc sống tăm tối này, cậu đã bắt đầu cảm thấy có gì đó đổi khác, không chỉ là vận mệnh của cậu, tương lai của cậu, mà còn là con người cậu. Từ bao giờ, cậu đã không còn là chính mình?
- Cậu chủ! - Cửa được mở, một cái đầu đột nhiên ló vào, Minh Huân nhíu mày nhìn người mới xuất hiện, trầm giọng. - Uyển Khanh! Cô lại quên!
- Xin lỗi, tôi sẽ sửa! - Uyển
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tim-lai-tat-ca/2856662/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.