“Nhất định phải hủy con mắt đó, không được để nó tiếp tục tồn tại! Biết chưa?”
“Người chắc chứ? Sẽ liên lụy đến cô ấy đấy!”
“Không sao! Hắn sẽ dùng mọi cách để bảo vệ cô ấy! Còn ngươi, ngươi nghe cho rõ đây. Ta không cần biết ngươi dùng cách gì, chỉ cần khiến con mắt đó biến mất, và hắn phải chết”
“Sau đó, người sẽ giữ lời?”
“Chỉ cần ta đạt được mục đích!”
“Tốt thôi!!”
***
Từ trên cao, Uyển Khanh dõi mắt nhìn xuống những tán cây rộng phía dưới, nhíu mày nhìn bóng trắng vẫn không ngừng luồn lách chạy nhảy một cách điệu nghệ qua từng nhánh cây. Cô phất tay, một cơn gió lướt qua chặt đứt một cành cây trước đó, cục bông trắng không kịp phản xạ liền ngã lăn, rên rỉ đau đớn.
Đáp xuống đất, ngay lúc đôi cánh của Uyển Khanh thu lại, con vật trắng muốt kia cũng đứng dậy, đề phòng nhìn cô. Hai mắt nó lóe lên, chiếc miệng rộng cong thành một nụ cười khiêu khích.
- Quả là công chúa, rất giỏi! - Từ phía cục bông trắng chợt phát ra tiếng nói, Uyển Khanh lại nhíu mày, bất giác lùi ra sau một bước khi thấy cục bông trắng đó chuyển động. Cả người nó như dần phình to ra, đồng thời hai chi trước nâng lên, từ từ đứng thẳng, vết ấn trên trán nó chợt sáng, cả người phát ra ánh hào quang chiếu lên khu đất trống rồi dần dần vụt tắt. Không còn cục bông trắng nhỏ xíu, thay vào đó là một cô gái với bộ váy lông màu trắng như thiên thần, trên tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tim-lai-tat-ca/2856657/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.