Điểm nhẹ lên trán Minh Huân, sau khi xác định cậu đã thực sự chìm vào giấc ngủ sâu, Uyển Khanh mới xoay người đi ra ngoài. 
Đứng trong khu vườn rộng thoáng mát, cô ngước mắt nhìn lên bầu trời xanh, trong lòng thoáng chút rung động, bàn tay vô thức siết chặt lại. 
“Uyển Khanh... 
...Anh yêu em...” 
Cô không biết rốt cuộc bản thân đã làm những gì để khiến chàng trai đó yêu cô, nhưng dù sao thì...cuối cùng cũng chỉ là thoáng qua mà thôi. Thời gian hai người ở bên nhau không ngắn, nhưng cũng không thể coi là dài, cô tin nó không thể khiến cho tình yêu đó của cậu trường tồn và khắc sâu. 
Đúng vậy! Tất cả chỉ là chút thoáng qua, sẽ nhanh chóng tan đi, nhanh chóng biến mất như quả bóng xà phòng. 
Bàn tay cô nới lỏng ra rồi lại siết chặt, nhắm mắt lại, hít một hơi, nụ cười mỉm lại xuất hiện trên môi, đôi mắt mở ra sáng lên một màu xanh kiên định, và bình thản. 
Phất nhẹ tay, một chiếc gương làm bằng nước liền xuất hiện. 
- Công chúa! - Trong gương, Kiên cung kính cúi đầu, khẽ gọi. 
- Hành động đi! Tạo kết giới xung quanh ngôi nhà, ta không muốn một ai thoát được, cũng không muốn kẻ nào bước chân vào ngáng đường. Nên nhớ, giết sạch chúng, nhưng trừ Tú Tú ra! 
- Vì sao? - Kiên vội ngước mắt lên, thắc mắc. 
- Ta còn có chuyện muốn hỏi bà ta! - Uyển Khanh lạnh lùng nhìn người trong gương, nhíu mày. - Tốt nhất ngươi đừng có nhiều lời! 
- Vâng! 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tim-lai-tat-ca/2856649/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.