Hân Nhi đi theo Hoàng Hải lên phòng tổng giám đốc, lúc đi vào cô hơi cúi mặt xuống nên khi người đàn ông phía trước bất chợt dừng lại khiến cho cô không để ý mà va đầu vào một tấm lưng rắn chắc.
Hân Nhi bị hành động bất ngờ của người đằng trước làm cho giật mình, khẽ đưa tay xoa phần tóc mái, tiện thể " A! " lên một tiếng.
Hoàng Hải nghe thấy cô kêu lên liền trực tiếp xoay người lại, ánh mắt vạn phần khó hiểu nhìn cô chăm chăm.
Hân Nhi nhìn anh, giọng nói có chút rụt rè, lên tiếng hỏi:
" Giám đốc..mặt tôi dính gì à? ".
Hoàng Hải vẫn cứ nhìn cô, một hồi lâu mới mở miệng nói ra lời muốn nói.
" Cô bị ngốc à? ".
Hân Nhi mở to mắt, không hiểu anh tại sao lại nói vậy. Dường như cô rất ngạc nhiên khi bị anh hỏi vậy. Cô ngây ra tại chỗ.
Thấy cô vẫn là cái dáng vẻ có chút ngốc nghếch như ngày nào, Hoàng Hải trong lòng không khỏi có chút hoài niệm, liền cao giọng lãnh đạm nói.
"Bị người khác gây khó dễ mà cũng không biết lên tiếng sao! ".
Hân Nhi dường như sẽ không nghĩ anh lại nói với mình điều này, chỉ cười gượng đáp lại.
" Cũng không phải chuyện gì quá to tát. Đều là đồng nghiệp trong công ty, tôi nghĩ bỏ qua được thì nên bỏ qua ".
Nhận lại câu trả lời này của cô, Hoàng Hải vẻ mặt có chút không vui, lông mày nhíu nhẹ nhìn cô gái quá mức hiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tim-lai-nhau-giua-chon-phon-hoa/3325091/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.