"Nói, đi đâu về." Giọng nói lạnh buốt của Thiên Thiên vang lên khiến 2 lớn 1 nhỏ không tự chủ mà rùng mình.
"Mẹ à, thật ra bọn con chỉ đi ra ngoài chơi một chút mà quên mất thời gian nên về muộn thôi mà." Chính Thần cười nịnh nọt
"Đúng vậy, tại tiểu thiếu gia đòi ra ngoài chơi." Lưu Ly cười cứng ngắc
"Phải đó, hơn nữa chúng tôi đã giục mấy lần rồi mà cậu ấy vẫn khôngchịu về nên mới kéo dài đến bây giờ." Tường Vy trực tiếp bổ sung
Chính Thần nghe vậy chỉ biết cúi đầu len lén trừng mắt nhìn 2 người,Lưu Ly và Tường Vy thì lại bày ra bộ dạng biết lỗi chỉ cúi đầu mắt nhìnmũi, hai tay đan vào nhau. Thật ra cũng không thể trách bọn họ nha, nếuđể Thiên Thiên biết họ đã đi đâu thì đảm bảo họ sẽ chết rất thảm. Vì vậy Chính Thần à, thật sự xin lỗi cậu.
"Thật vậy sao?" Thiên Thiên nhếch môi cười nhạt hỏi
"Thật." 3 người còn lại lập tức gật đầu như giã tỏi
"Thế thì chỉ xử lý nhẹ thôi nhé." Thiên Thiên cười dịu dàng
"Dạ." 3 người lại đồng thanh, trong lòng ai cũng thở phào nhẹ nhõm
"Lưu Ly, Tường Vy tôi nhớ lần trước Băng Tâm có bảo 2 người tới ThiênĐường gì đó để chịu phạt, bây giờ 2 người có thể đi được rồi." ThiênThiên cười ngọt ngào nhìn 2 người sắc càng ngày càng khó coi, thân thểcứng đờ tại chỗ.
"Còn con, 3 tháng không được ra khỏi nhà,không máy tính, điện thoại, đồ điện tử." Thiên Thiên cười dịu dàng hơnnhìn về phía con trai.
Thực ra hôm nay 3 người này đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tim-lai-gia-dinh-me-lanh-khoc-bao-boi-thien-tai-cha-vo-si/61379/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.