Nghiêu gia. 
Đoan Uất Liễm đứng nhìn cả ngôi biệt thự đang chìm trong biển lửa, cười lớn. Đêm đến, gió thổi càng nhiều, ngọn lửa ban đầu mới chỉ bé bằng đầu ngón tay nương theo chiều gió thổi mà trở nên lớn dần, rực sáng cả một khu. 
Nghiêu Cảnh Hiên đi tới, biệt thự vẫn cháy, khói càng lúc càng trở nên dày đặc. Đoan Uất Liễm đứng ở dưới gốc cây cổ thụ đã nhiều năm tuổi, dường như là đang đợi anh. 
“ Cô bị điên rồi phải không? Có biết trong Nghiêu gia còn có bao nhiêu người không? ”. 
Nghiêu Cảnh Hiên từng bước từng bước đi đến chỗ cô, đem cơn thịnh nộ trút hét thảy lên đầu Đoan Uất Liễm. Giọng nói anh lạnh lẽo, khác hẳn với sức nóng từ ngọn lửa kia. 
“ Biết. Nghiêu gia có rất nhiều người làm, việc này tôi rõ ”. 
Đoan Uất Liễm cười khẽ. Toàn thân bắt đầu cảm thấy khó chịu, cổ họng khô rát, có lẽ là vì chất lỏng màu trắng đục mà Nghiêu Cảnh Hiên đưa vào người cô. 
“ Vậy mà cô còn dám phóng hoả? ”. 
“ Tôi không tàn nhẫn như anh, trước khi châm lửa đã sớm kêu bọn họ rời đi. Nghiêu Cảnh Hiên, anh cứ nghĩ anh cũng độc ác, không tính người giống anh sao? ”. 
Đoan Uất Liễm kiềm chế sự khó chịu trong người. Cô bước ra chỗ khác, tránh đi ánh nhìn của Nghiêu Cảnh Hiên. 
“ Một người đàn ông đến con mình cũng dám giết, có tư cách gì ở đây chỉ trích tôi? ”. 
“ Nơi này từng có hồi ức của hai chúng ta, à không là hồi ức của một mình tôi mới 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tim-lai-em/208377/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.