Vết thương trên gương mặt anh tuấn của Nghiêu Cảnh Hiên rỉ máu, chảy rất nhiều, nhiều đến mức huyết đỏ rơi xuống cả mu bàn tay Đoan Uất Liễm.
Cơ thể cô cứng đờ, trong lòng hiển nhiên vẫn còn hoảng sợ. Rốt cuộc cô đã làm gì để khiến người kia truy cùng đuổi tận không buông? Chỉ cần nhìn thoáng qua có thể thấy rõ vết thuơng kia nặng cỡ nào. Nếu là rạch trên gương mặt cô, e là sẽ huỷ dung.
Một lần cô gặp nguy hiểm, một lần Nghiêu Cảnh Hiên chạy đến, lần này cũng vậy, cực kỳ chuẩn xác. Anh tựa như một lớp lá chắn rất dày, chỉ cần khi nghe tin cô xảy ra chuyện sẽ lập tức chạy đến, không quản tính mạng của mình có nguy hiểm hay không đều sẽ đứng chắn trước mặt cô.
Người đàn ông này rõ ràng đối với cô rất tốt, vì sao Cốt Tư Nặc lại nói chuyện của bảy năm trước thật đáng sợ. Phải chăng là anh vì hối hận nên mới chuộc lỗi ư?
Nghiêu Cảnh Hiên, bảy năm trước đã xảy ra chuyện gì? Vì sao trên danh nghĩa chúng ta là vợ chồng nhưng lại xa cách?
Đoan Uất Liễm muốn hỏi anh, nhưng lại không dám, tựa hồ sợ câu trả lời ấy sẽ khiến cô thất vọng.
Cô đưa tay muốn chạm lên miệng vết thương giúp anh cầm máu nhưng Nghiêu Cảnh Hiên đã nhanh chóng né tránh. Cánh tay Đoan Uất Liễm cứ như thế lơ lửng trên không trung.
“ Không sao ”.
Nghiêu Cảnh Hiên hít một hơi, đem cơn đau kia giấu sâu vào bên trong, bình tĩnh nói. Lần này anh lại có thể bảo vệ cô...
“
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tim-lai-em/1246096/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.