Người phụ nữ kia túm lấy cổ áo của người đàn ông, điên cuồng mà hét lớn. Bao nhiêu phẫn nộ cùng tuyệt vọng cuối cùng cũng có thể trút ra hết thảy. 
Nhưng đáp lại cô chỉ là một khoảng không tĩnh lặng. Người đàn ông ấy nằm đó, gương mặt nhợt nhạt doạ người vô cùng, đôi môi tím tái. Hoàn toàn mất đi dáng vẻ hung dữ, lạnh nhạt khi nhẫn tâm đưa đứa bé mới được hai tháng tuổi rời khỏi chính người mẹ ruột của mình. 
Hắn ta nhìn cô, đôi mắt sâu thẳm, tâm tư khó mà đoán nổi. 
" Anh nói, nói đi! Vì sao? Vì sao lại đưa con của tôi đi? ”. 
Người kia vẫn điên cuồng gào thét, đôi mắt xinh đẹp đẫm lệ, từng giọt nước mắt tựa như giọt sương long lanh buổi sớm cứ thế rơi trên gò má của cô. 
Bốn năm, cô không có một chút tin tức của đứa nhỏ. Nó rõ ràng là con của cô, là đứa con do cô tự mình quyết đấu một trận sinh tử với tử thần mà có được. Người đàn ông này dựa vào đâu mà mang nó đi? Hơn nữa còn khiến nó nhận người phụ nữ khác là mẹ. 
" Con của tôi ở đâu? Ở đâu rồi? ”. 
Cô buông cổ áo của hắn, hắn lập tức thở hổn hển. 
Khi đưa hắn ta trở về đây cô cũng đã cho người lục soát toàn bộ Cốt gia, lệnh cho họ phải tìm được đứa nhỏ về, nhưng đáng tiếc một chút tin tức cũng không có. Tựa hồ có người nhanh hơn cô một bước. 
Người đàn ông kia vẫn không đáp, chỉ yên lặng nhìn cô, sâu trong đôi đồng tử 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tim-lai-em/1246087/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.