Đoan Uất Liễm và Cốt Tư Nặc đồng thời bị giật mình bởi giọng nói non nớt kia. Cô quay đầu nhìn cậu nhóc, có chút dở khóc dở cười, không phải đã tự mình chạy vào trong xe trước sao?
Cậu nhóc giơ hai cánh tay mập mạp về hướng của Đoan Uất Liễm, cái miệng nhỏ nhắn chu lên.
“ Mẹ, bế Tiểu Bảo ”.
Đoan Uất Liễm buông vali ra, để gọn vào một chỗ. Cô hơi thấp người, chuẩn bị nhấc cậu nhóc Cốt Uất Bảo lên, ai ngờ Cốt Tư Nặc đã đưa tay ra trước.
Hắn bế Cốt Uất Bảo, hai hàng lông mày nhíu lại, dường như có chút không vui. Cốt Tư Nặc đưa tay búng nhẹ lên trán cậu nhóc một cái.
“ Cốt Uất Bảo, mẹ con vừa xuống máy bay rất mệt. Con nhìn xem con nặng như vậy bắt mẹ bế là muốn làm mẹ con ngất ở đây ư? ”.
Đoan Uất Liễm mỉm cười, Cốt Tư Nặc vẫn vậy, luôn lo lắng thái quá lên. Cốt Uất Bảo cũng nhăn mặt, gương mặt giống Cốt Tư Nặc như đúc, học lại chất giọng đanh thép vừa rồi của hắn, nói.
“ Cốt Tư Nặc, ba có thể công bằng một chút không? Ba chỉ quan tâm đến mẹ, con rõ ràng là con ruột của ba, cũng là người thân của ba cơ mà ”.
Nếu không phải cậu nhóc ở trên xe chờ hai người quá lâu, làm sao lại phải chạy đến đây chứ? Cậu nhóc từ nhỏ đến lớn đều cảm thấy người ba ruột này quá không công bằng rồi. Luôn cưng chiều mẹ cậu còn hơn cả cậu vậy.
“ Ba thích đấy, không được sao ”.
Cốt Uất Bảo bĩu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tim-lai-em/1246083/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.