“Có... có chuyện gì đấy ạ?”
Mình lắp bắp hỏi chú bác sĩ và cô y tá trong bộ đồ phòng mổ, đeo khẩu trang kín mít bất chợt xuất hiện giữa đêm khuya lay mình dậy và chuyển mình ra cái cáng của bệnh viện.
“Shhh.” – cô y tá chỉ tay ra hiệu về phía mẹ đang gà gật trên cái ghế cạnh giường mình – “Đng làm mẹ thức giấc chứ, mẹ đã kiệt sức lắm rồi.”
“Nhưng chúng ta đi đâu đấy ạ?” – Mình khệ nệ lăn từ giường sang cáng.
“À, đi làm mấy cái xét nghiệm đấy chứ.” – Chú bác sĩ thì thào.
“Vào lúc nửa đêm thế này á?” – Mình hỏi lại đầy nghi hoặc – “Chẳng nhẽ không thể đợi tới sáng ạ?”
“Mấy cái xét nghiệm này quan trọng lắm. Người ta nói không thể đợi được.”
“Vâng.” – Mình miễn cưỡng nằm xuống cái cáng nhỏ tin hin, quá buồn ngủ để mà tranh cãi hay hỏi han gì thêm. Trong cơn mơ màng, mình chỉ ý thức được rằng họ đang đẩy mình đi sang cái hành lang bệnh viện vắng tanh vắng ngắt.
“Vẫn ổn cả chứ?” – Bác sĩ cúi xuống hỏi mình trong khi ấn nút chờ thang máy.
“Vâng ạ” – Mình lí nhí.
“Nãy giờ vẫn ổn” – Cô y tá đột nhiên gỡ cái mặt nạ xuống – “Thậm chí còn chẳng có bà y tá nào ngồi ở chỗ khu trực đêm. Cả tầng lầu đều trống trơn. Em nghĩ vụ này chúng ta sẽ thành công thôi.”
Cái giọng nghe quen quen và mình ngước mắt lên nhìn kĩ khuôn mặt cô y tá. Cô ta chẳng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tim-lai-chinh-minh-airhead/2127358/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.