“Ôi em tỉnh rồi à?” – anh chàng đó reo lên mừng rỡ khi thấy mình mở mắt.
Nụ cười của người ấy khiến mình như muốn bay lên chín tầng mây – cảm giác được lên tới bàn 60 của trò Journeyquest chắc cũng chỉ tuyệt vời đến thế này là cùng. Đột nhiên mình thấy hơi khó thở.
Mình cũng chẳng mảy may khó chịu trước tiếng bíp bíp liên hồi của cái máy đo nhịp tim đầu giường.
“Ôi không” – nụ cười trên môi anh ấy vụt tắt khi thấy máy báo động đỏ – “Anh đã làm gì sai sao?”.
“Không sao đâu” – mình trấn an anh ấy bằng cái giọng vẫn-khác-hẳn-giọng-mình. Chuyện đó giờ thì quan trọng gì chứ?
Rõ ràng mình đang bị ảo giác mà.
Nhưng mình vẫn muốn tận hưởng cảm giác tuyệt vời ấy.
Mình nhoẻn miệng cười với anh ta, thở phào nhẹ nhõm khi thấy tiếng bíp bíp khi nãy đã trở lại bình thường (ngượng ghê cơ). “Cái đó dành cho em đấy à?”.
Trên tay anh chàng ảo-giác là một bó hoa hồng đỏ to đùng. Sự hiện diện của anh ấy ở đây cũng đã là quá đủ với mình rồi, giờ lại còn thêm cả hoa nữa thì tuyệt vời hơn.
“Ồ” – anh ấy giật mình nhìn xuống tay – “Đúng vậy. Em có nhớ anh không? Gabriel Luna? Tại buổi khai trường trung tâm mua săm Stark hồi cuối năm ngoái ý?”.
Anh ý đang nói gì thế nhỉ? Mình chỉ lờ mờ về cái gọi là trung tâm mua sắm Stark nhưng mình nhớ như in mái tóc đen dài và đôi mắt xanh biếc gọi tình kia.
Có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tim-lai-chinh-minh-airhead/2127356/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.