Ngủ trưa dậy, đồng hồ đầu giường chỉ ba giờ. Chiều nay anh trai được nghỉ nhưng mẹ lại đi dạy. Ông nội đi thăm đồng rồi. Chi Nga uể oải vươn vai ngồi nhìn anh trai làm bài tập. Anh trai thông minh, lại bị mẹ kèm cặp nghiêm khắc từ bé nên cô nhớ thành tích của anh rất tốt. Nhưng nhìn cái điệu bộ cứ nhìn vở được một phút lại ngó ra sân một cái của anh trai, Chi Nga rất muốn cười. Cái điệu bộ ham chơi của anh trai hiện rõ ra mặt.
Chi Nga bò xuống giường, chạy ra đóng cổng để mấy đứa trẻ con trong xóm khỏi tới rủ anh trai đi chơi. Chưa kịp khép cổng thì một cái xe đạp Phượng Hoàng phanh kít trước mặt cô. Một anh chàng khá bảnh mặc áo xanh nông trường và quần phíp, trông mặt rất quen nhảy xuống xe nhìn Chi Nga tươi cười. Chi Nga chưa kịp lên tiếng hỏi: “Anh tìm ai?” thì tiếng của anh trai kêu to mừng rỡ:
“Bố đã về!”
Tí nữa thì Chi Nga sốc mà ngã lăn ra đất. Quên mất là bố với mẹ hiện tại chỉ hơn cô vài tuổi, cả hai đều mới ngoài ba mươi nên mới nhìn bố, cô chỉ nghĩ đến anh chàng nào, chứ không thể kết nối được khuôn mặt trẻ này với cái mặt tròn và cái bụng bia của bố sau hơn hai mươi năm nữa. Hơn nữa ấn tượng của cô về bố hồi bé rất mờ nhạt vì ông luôn đi công tác xa nhà. Không có anh trai thì Chi Nga suýt không nhận ra bố. Bố bây giờ đẹp trai ghê. Hèn gì hồi trẻ mẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tim-lai-anh-va-mot-lan-nua-yeu-anh/3253009/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.