Chi Nga tỉnh dậy trong tiếng reo hò ầm ĩ của nhiều đứa trẻ nhỏ. Cô cố gắng mở mắt ra. Treo giữa nhà là một bóng đèn tròn 60 W. Ánh sáng làm mắt Chi Nga phải nheo lại nhưng cô vẫn nhận ra mình đang nằm trên một cái giường được làm bằng gỗ xoan, cô nhận ra cái mùi không lẫn đi vào đâu được của gỗ xoan vì khi còn bé xíu cô đã ngủ mấy năm liền trên một cái giường như thế. Dưới lưng Chi Nga là chiếu cói chứ không phải là ga đệm, bao lâu rồi cô không nằm chiếu nhỉ? Chi Nga đang gối đầu vào đùi… mà là đùi ai đây? Cô dụi mắt, cố gắng nhìn lên.
“Tỉnh rồi à? Sao vừa ăn cơm xong đã ngủ thế?”
Người đang cười với cô chẳng phải là mẹ sao? Nhưng sao mẹ lại trẻ thế? Ánh mắt yêu thương và quan tâm của mẹ khiến sống mũi Chi Nga cay xè, cô choàng tay ôm chặt hông mẹ bật khóc. Hồi bé mẹ luôn bận rộn, bố thì công tác xa, số lần về thăm nhà thật hiếm hoi. Người thường xuyên chăm sóc Chi Nga là bà ngoại, bởi thế cô vốn không mấy thân thiết với bố mẹ, họ lại giận cô vì cô quyết định ở lại trong nước khi cả gia đình di cư sang Canada năm cô mười tám tuổi. Sau đó không lâu Chi Nga gặp Quang và dọn về ở chung với anh mà không được sự cho phép của bố mẹ thế nên sự liên lạc giữa cô và gia đình ngày càng thưa thớt. Chi Nga tự hỏi: đã bao lâu rồi cô chưa ôm mẹ? Vòng eo mẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tim-lai-anh-va-mot-lan-nua-yeu-anh/3253007/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.