Editor: Mèo lười Thẩm Trí Viễn cả người ướt nhẹp bò lên bên cạnh Hạ Lưu, người kia ngồi ở dưới đất, cầm chìa khóa mày mò xe đạp, chưa đến một lát liền có thể sửa xích lại như cũ, liền nhìn thấy Thẩm Trí Viễn trợn mắt há hốc mồm. Tư liệu không phải nói rằng nữ sinh Trái Đất đều là ngu ngốc không hiểu máy móc sao? "Bị gì không?" Hạ Lưu nhặt túi sách và sách vở rơi đầy đất lên, đẩy đẩy mắt kính quét mắt liếc nhìn Thẩm Trí Viễn, không lạnh không nóng hỏi hắn. "A, chỉ là một chút vết thương nhỏ, tôi có thể sẽ để ở trong lòng sao?" Thẩm Trí Viễn quay đầu vẫy vẫy những sợi tóc vẫn còn ướt, biểu tình khá là lãnh đạm. Tuy rằng vừa rồi có trầy da chảy máu, nhưng dầu gì cũng là người ngoài hành tinh, một chút vết thương nhỏ ấy gần như chỉ trong nháy mắt liền khép lại. "Không bị thương thì đi sớm một chút, nhanh chóng về nhà tắm rửa. Ôm cái này!" Hạ Lưu ném cặp sách đưa cho Thẩm Trí Viễn, cô đi đến một bước liền ngồi lên xe đạp, tư thế đẹp trai nhướn mày với hắn: "Không được?" Biểu tình của Thẩm Trí Viễn có chút cổ quái, hắn cầm theo cặp của Hạ Lưu nhìn một chút, vẻ mặt ghét bỏ: "Thật nặng, cô gái ngu ngốc, cô thả gạch vào trong sao?" Hắn một bên không ngừng nói này kia không được, một bên lặng lẽ ngồi yên sau của xe đạp. Tuy nói Thẩm Trí Viễn là một người ngoài hành tinh, nhưng hắn cũng biết được một nam sinh cao lớn đến 1m8 lại để một nữ sinh nho bé cao 1m6 chở là rất xấu hổ. Bởi vậy hắn ngửa cao đầu, để những người đi đường không nhìn thấy mặt của mình. Bởi vì xe đạp rất thấp, chân Thẩm Trí Viễn lại quá dài, cho nên hắn chỉ có thể ngồi ở ghế sau dạng chân thật lớn, đồng phục học sinh cũng chật vật dán lên người hắn, hơn nữa còn có hình ảnh ôm túi xách u buồn ngẩng đầu nhìn trời của hắn, đã khiến hắn thành công nhận được không ít sự chú ý. Lúc đi ngang qua cửa hàng tủ kính thì Hạ Lưu nhìn thấy được cảnh tượng kỳ lạ này phản chiếu từ gương. "Cổ của cậu có vấn đề?" Hạ Lưu thật săn sóc mà quan tâm hỏi bạn học Thẩm Trí Viễn. "Trên người tôi làm sao có thể xuất hiện loại chuyện ngu ngốc ấy chứ?" "Vậy cậu ngửa đầu làm gì? Học theo hoa hướng dương?" Trong lòng Thẩm Trí Viễn nhịn một hơi, tuy rằng đã di dân đến Trái Đất, nhưng hắn là còn là thiên tài kiêu ngạo kiệt xuất ngất của hành tinh M78 đấy! Nhưng hắn vẫn nhanh trí nhớ đến những lời nói rất khí thế vừa nghe của mấy ngày trước, cho nên giọng nói của hắn trầm thấp, chậm rãi nói ra một câu giống như lời kịch của người trung nhị bệnh---- "Không thể cúi đầu, vương miện sẽ rớt" Hạ Lưu không chút lưu tình cho hắn một kích trí mệnh: "Ngửa đầu thì sẽ càng nhanh rớt hơn" "..." Cô lên tiếng hỏi địa chỉ chở Thẩm Trí Viễn về nhà, vốn là tình tiết lãng mạn trong truyện tranh thiếu nữ, nhưng cứ như vậy đổi ngược giới tính trông đúng thật là cổ quái. Hạ Lưu nhận lại cặp sách liền chuẩn bị rời đi, không nghĩ tới Thẩm Trí Viễn bỗng nhiên gọi cô lại. Cô nhìn lại, người thiếu niên kia bộ dáng vênh váo, hai tay đút vào túi quần, nghiêng người dựa sát vào tường nói với cô: "Tôi đưa cô về nhà" "Cám ơn, chỉ là không cần thiết" Hạ Lưu rất có lễ phép lắc đầu, tiếp tục chuẩn bị bước đi. "A, cô có biết cô vừa bỏ lỡ cơ hội trân quý nhất trong cuộc đời của mình hay không?!" Khóe miệng Thẩm Trí Viễn hơi cong lên một chút, nở nụ cười lười nhác, "Nhìn biểu hiện hôm nay của cô cũng không tệ lắm, xứng đáng để tôi cho cô thêm một cơ hội nữa..." "Bạn học Thẩm Trí Viễn" Hạ Lưu đột nhiên mở miệng cắt đứt lời nói của Thẩm Trí Viễn, cô nghiêm trang nhìn hắn, thành khẩn khuyên: "Trước hết cậu hãy đi tắm rửa trước đi có được không? Rất thối" "..." Thẩm Trí Viễn lập tức không thể phản ứng kịp. "Sông kia có người đổ rác, có người ném heo chết chó chết, buổi sáng mỗi ngày ở trên bờ sông còn có các bác gái đi đổ đồ trong bồn cầu xuống..." Hạ Lưu mặt không thay đổi lần lượt liệt kê ra, cô còn chưa nói xong, sắc mặt Thẩm Trí Viễn đã đại biến chạy vội lên lầu. Hạ Lưu đẩy đẩy mắt kính, đeo cặp đạp chiều tà đi về nhà. Vì muốn có nhiều cơ hội tiếp xúc với Thẩm Trí Viễn hơn, Hạ Lưu đã thuê một căn phòng đối diện nhà hắn. Tuy nói tiền thuê nhà có chút cao, nhưng nếu là hệ thống quân bỏ tiền, cô cũng yên tâm thoải mái mà ở. Một cây viết lơ lửng phía trên sách bài tập, không có người cầm vẫn như cũ nhanh chóng lưu loát viết ra chữ, tốc độ giải toán nhanh chóng, đáp án đều rất đúng tiêu chuẩn. Hạ Lưu ghé vào cửa sổ nhìn chằm chằm vào cửa sổ đối diện, đó là gian phòng của Thẩm Trí Viễn. Bài tập đã có hệ thống hỗ trợ, lúc này cuộc sống trong nhiệm vụ này xem ra sống rất thanh nhàn. "Ông tiếp tục làm bài tập, tôi ra ngoài một lát" Hạ Lưu mắt không chớp nhìn cửa sổ đối diện, lúc này nhìn thấy bộ dáng của Thẩm Trí Viễn giống như muốn ra ngoài, đã tắt đèn bước ra ngoài cửa. Vào thời điểm này, có lẽ là chuẩn bị ra ngoài ăn cơm. Hạ Lưu nhanh chóng thay giày, bỏ lại hệ thống quân liền chạy xuống lầu. Cô chuẩn đoán thời gian thật chuẩn, lúc vừa xuống lầu đi đến góc đường liền đụng phải Thẩm Trí Viễn đang chậm rãi đi qua. Đổi thường phục thoạt nhìn hắn còn dễ nhìn hơn cả lúc mặc bộ đồng phục học sinh rộng thùng thình. Có lẽ là do luôn muốn thu hút sự chú ý của phái nữ, cho nên hắn đặc biệt thiên vị áo sơ mi trắng và quần đen, dưới ánh sáng mờ nhạt của đèn đường, trái lại thật sự có vẻ anh tuấn hết ý. Thẩm Trí Viễn cũng phát hiện Hạ Lưu, hai tay hắn khoanh trước ngực, cười đến mức có chút nham hiểm: "Tìm đến tận đây rồi sao, cô quả nhiên là thầm mến tôi nha. Được rồi được rồi, có phải cảm thấy tôi càng ngày càng đẹp trai hay không?" Bản thân cô cũng cảm thấy nhìn rất tốt, chỉ là cũng may hắn hắn có vốn liếng này, nếu là thay đổi khuôn mặt, loại tính cách này nhất định là mỗi phút đều sẽ bị đánh đến chết. Hạ Lưu lùi về phía sau một bước, quan sát trên dưới Thẩm Trí Viễn một phen, biểu tình bình thản đưa ra đánh giá: "Ưm, cũng rất đẹp trai" [Chúc mừng bạn đạt 5 điểm độ hảo cảm, hiện tại độ hảo cảm là 33] Vốn là cho rằng Hạ Lưu sẽ tiếp tục nói những lời đen tối tổn thương hắn, nhưng lại không nghĩ tới lần này cô thế nhưng lại dựa theo lời nói của Thẩm Trí Viễn mà khen hắn. Mặc dù chỉ là một câu khích lệ bình thường, nhưng đối với Thẩm Trí Viễn cả một ngày đều bị áp bức mà nói lại cảm thấy rất êm tai. Hạ Lưu không phối hợp khiến cho những lời nói hắn chuẩn bị sẵn cũng phải nghẹn mà nuốt xuống, cũng may bản năng tự luyến vẫn còn, Thẩm Trí Viễn hơi hơi nâng cằm, nở nụ cười sáng lạn. "Người Trái Đất ngu ngốc, cuối cùng cũng đã nhận thức được vẻ đẹp trai của ta" Hạ Lưu đột nhiên tiến lên, nâng tay lên không nhẹ không nặng búng một cái lên trán Thẩm Trí Viễn, rồi sau đó đẩy đẩy mắt kính: "Cậu đừng nói như thể cậu là người ngoài hành tinh như vậy" "..." Thẩm Trí Viễn nghẹn lời, khóe miệng chậm rãi nâng lên, cuối cùng hóa thành một nụ cười ngạo nghễ: "Tôi, tất nhiên là không giống như những người Trái Đất của các người, sẽ không có người đẹp trai giống như tôi được" "... Bệnh thần kinh" Hạ Lưu cuối cùng cũng đã nói ra những lời nàng, cô trắng mắt liếc nhìn Thẩm Trí Viễn, không nhanh không chậm giải thích: "Tôi vừa chuyển đến ở gần đây, vẫn còn chưa quen thuộc, cậu có biết chỗ nào có thể ăn cơm hay không?" Thiếu niên bày ra bộ dáng kiêu ngạo như mèo: "Thật là buồn cười, trên thế giới này có chuyện gì tôi không biết sao?" Bất kể là chế tạo công cụ tân tiến nhất hay là nghiên cứu ngôn ngữ các tinh cầu đều không thể làm khó được thiên tài Thẩm Trí Viễn, sự kiện xe đạp cũng chỉ là ngoài ý muốn, mà chuyện tìm kiếm nơi ăn cơm lần này... Cũng là một chuyện ngoài ý muốn. Vòng quanh ngã tư khu dân cư nửa ngày, Hạ Lưu vẫn không nói tiếng nào đi theo phía sau Thẩm Trí Viễn, đối phương cũng không nói một tiếng, chỉ là môi mím càng chặt, đi đến lúc này trán cũng thấm ra đầy mồ hôi. "Dừng, ở chỗ này đi" Đi hơn hai mươi phút, Hạ Lưu đột nhiên mở miệng hô ngừng, trong ánh mắt khó hiểu của Thẩm Trí Viễn ngang nhiên ngồi ở quán mì vằn thắn bên cạnh. "Mì vằn thắn hải sản cũng ăn rất ngon, ăn cái này thì thế nào?" Cô một câu oán giận Thẩm Trí Viễn cũng không có, cách chừa mặt mũi cho hắn như thế, thế nhưng lại khiến Thẩm Trí Viễn dâng lên cảm giác không tự nhiên, trừ bỏ cảm thấy ngượng ngùng ra, có lẽ... cũng có một chút nhẹ nhõm. [Chúc mừng bạn đạt được 3 điểm độ hảo cảm, hiện tại độ hảo cảm là 36] Đây chỉ là một quán mì vằn thắn nhỏ, chủ quán là một bà lão. Bà cười ha hả bưng hai chén mì vằn thắn đến cho Hạ Lưu và Thẩm Trí Viễn, còn lải nhải nhắc nhở nói hai người bọn họ sau này nên đi ăn cơm chiều sớm một chút, các loại lời nói như "đêm khuya ra ngoài không an toàn"... Lúc này Hạ Lưu cũng không có bộ dáng nghiêm trang như bình thường, cô cười tủm tỉm, từng từng câu đáp trả với bà lão. Thẩm Trí Viễn lặng lẽ ngồi ở một bên nhìn, không hề lên tiếng quấy rầy. "Nếu không ăn nhanh sẽ nguội đấy" Sau khi bà lão đi, Hạ Lưu lại khôi phục bộ dáng bất cẩu ngôn tiếu(*),từng ngụm từng ngụm nhỏ ăn mì vằn thắn trong chén. (*) Bất cẩu ngôn tiếu: nghiêm túc, không cười nói. "Cô quen bà ấy?" Thẩm Trí Viễn vẫn không nhịn được mở miệng hỏi Hạ Lưu, người kia cũng không ngẩng đầu lên nói: "Không biết" "Không biết? Vậy sao vừa rồi cô...." Hạ Lưu nâng mắt liếc nhìn Thẩm Trí Viễn, nhỏ giọng: "Người già thường rất cô độc, có thể cùng họ nói chuyện đôi chút cũng rất tốt" Thẩm Trí Viễn như có đăm chiêu, hào phóng nói ra một câu khích lệ: "Nhìn không ra cô cũng rất lương thiện" [Chúc mừng bạn đạt 2 điểm độ hảo cảm, hiện tại độ hảo cảm là 38] "Nếu cậu đã khen tôi như vậy, vậy tôi sẽ tiếp tục thiện lương nhắc nhở một sự kiện cho cậu cũng được" Hạ Lưu ngẩng đầu, nghiêm chỉnh nhìn Thẩm Trí Viễn, "Khẳng định cậu không nhớ bài tập hôm nay gồm những gì" Không đợi Thẩm Trí Viễn nói chen vào, Hạ Lưu tiếp tục thân thiết không chút hoang mang nhắc nhở hắn: "Sáu khoa đều đã phát đề cương, toán học có ba trang, khóa Anh ngữ phải học thuộc lòng, sáng mai cô giáo lịch sử muốn kiểm tra lịch sử cổ đại, thầy giáo chính trị muốn ghi chép lại ba đề tài lớn, cô giáo địa lý muốn làm một bài kiểm tra nhỏ, a đúng rồi, còn có bài văn nghị luận, trên 800 chữ đấy" "..." Sắc mặt Thẩm Trí Viễn ngày càng khó coi, nhìn Hạ Lưu đang cúi đầu cật lực ăn mì vằn thắn, hỏi: "Chẳng lẽ cô đều đã làm xong hết rồi?" Hạ Lưu mỉm cười: "Tóm lại ngày mai tôi có thể nộp bài tập đầy đủ lên là được" Hiện tại có hệ thống quân thần học làm lao động khổ sai, cô làm sao có khả năng sẽ lo lắng làm không xong bài tập được chứ. "Tôi..." "Tôi là lớp trưởng, ngày mai có thể nói với giáo viên rằng cậu vừa chuyển đến cho nên chưa thích ứng được, bài tập có thể từ từ" Hạ Lưu sau khi đương nhiên nói, trong ánh mắt vui mừng của Thẩm Trí Viễn lại bổ sung thêm một câu: "Đợi lát nữa tôi sẽ đưa vở bài tập của tôi cho cậu, đêm nay cậu từ từ chép đi, ngày mai tôi sẽ giúp cậu học thuộc lòng, nếu không thuộc thì tôi và cậu đi tìm cô giáo đề nghị cho tôi giúp cậu tiến bộ" "Cô quản gì nhiều vậy..." Hạ Lưu hơi suy tư, sau đó cho hắn nghe một đáp án rất vĩ đại: "Bởi vì tôi là lớp trưởng, có trách nhiệm giúp đỡ, trợ giúp mỗi bạn học trong lớp có thể lấy được thành tích tốt" "..." Thẩm Trí Viễn bị cô làm nghẹn họng nói không ra lời, chỉ có thể ủy khuất vùi đầu ăn mì vằn thắn. Ăn rồi ăn, động tác lại càng ngày càng chậm, cuối cùng lại nhẹ nhàng nói ra một câu. "Xin lỗi" "Hửm?" Hạ Lưu đang ăn cắn thìa khó hiểu nhìn hắn. "Thật ra tôi không biết xung quanh nơi đây có chỗ nào có bán cơm... Tôi cũng vừa chuyển về đây" "Không sao" Hạ Lưu mỉm cười, chỉ chỉ chén mì vằn thắn trên bàn: "Sau đó cũng đã tìm được rồi"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]