Editor: Mèo lười
Đồng ý giúp Hạ Lưu, ngay đêm đó Bạch Cảnh Hành liền tới bệnh viện. Tất cả đều rất thuận lợi, dì hộ lý vừa nhìn thấy hắn, liền nói những lời gì mà "chàng trai tốt, không nỡ rời xa dù chỉ một giây một khắc như vậy, thật đúng là tình yêu thật sự".
Bạch Cảnh Hành không hiểu gì nhìn bóng dáng của bác gái, cuối cùng ánh mắt nghi hoặc dừng lại trên người của Hạ Lưu đang lơ lửng trước mặt hắn.
"Khụ khụ..."
Mặt Hạ Lưu có chút hồng, ánh mắt nhẹ đảo, nhỏ giọng nói thầm: "Tôi chỉ là... viết lên tờ giấy đưa cho anh lần trước rằng anh là bạn trai của tôi tới thăm"
"..."
Bạch Cảnh Hành bị lời nói của Hạ Lưu làm nghẹn họng, trong nháy mắt mặt cũng trở nên đỏ bừng. Hắn sờ sờ mũi, rất không thành thật cúi đầu.
"Tiểu Bạch anh đừng ngại, tôi thật sự đã viết như vậy"
(Mèo: ý chị là nói thật, không phải đang troll anh, sao cứ giống chưa đánh đã khai vậy nhỡ :"))
[Chúc mừng bạn đạt 7 điểm độ hảo cảm, hiện tại độ hảo cảm là 80]
"Tiểu Bạch, đợi lát nữa anh hãy giúp tôi lấy chụp dưỡng khí ra" Căn cứ vào sự nhắc nhở của hệ thống quân, Hạ Lưu làm theo như trước kia chỉ thị cho Bạch Cảnh Hành, "Đến lúc cơ thể tôi sẽ bị thiếu dưỡng khí mà gần chết, lực kháng cự với linh hồn sẽ giảm đến mức nhỏ nhất, ta sẽ thử trở lại thân thể của mình. Nếu lần này thành công, thì tôi có thể tỉnh lại"
Bạch Cảnh Hành gật gật đầu, chỉ là hắn lại đột
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tim-kiem-nam-chinh/561748/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.