Editor: Mèo lười Qúa trình thử vai nơi này của Lâm Nhạc quả thật vô cùng đơn giản. Chỉ cần nói vai mình muốn nhận sau đó rút thăm lựa chọn một đoạn ngắn để biểu diễn là được. Mà chỗ Hạ Lưu ngồi, chính là nơi Lâm Nhạc dành cho những người muốn thử vai nữ chính. Hôm nay Giang Thu Ngạn đến đây là vì đối diễn với những người muốn thử vai nữ chính. Hắn vẫn như trước một bộ dáng mỉm cười dịu dàng phối hợp diễn một đoạn ngắn với tất cả nữ diễn viên, cũng không hề có chút không kiên nhẫn hay chỉ qua loa cho có lệ. Ngay cả Hạ lưu cũng nhịn không được cảm thán trong lòng, nếu không phải trong nguyên văn Phó Tuyết muốn về quê nhận thầu nuôi cá gì đó, thì việc Giang Thu Ngạn trở thành nam tài tử nổi quốc tế có lẽ chỉ là vấn đề thời gian. "Tiếp theo, nữ diễn viên Hạ Lưu" Hạ Lưu không hề cảm thấy vì mặc một bộ quần áo không nổi bật mà rối loạn, nội tâm của cô cực kỳ bình tĩnh. Trong nguyên tác thì nữ chính kia từ đầu đến cuối đều một bộ dáng bẩn thỉu. Những nữ diễn viên luôn thích chạy theo thời trang kia rất chú trọng mặt mũi, căn bản sẽ không suy xét đến điểm này. Đối với chuyện phối hợp tạo hình phù hợp với vai diễn, kỳ thực cũng là một kỹ xảo biểu diễn quan trọng ít người biết. Tùy tay rút một cái. "Đoạn thứ tư" Người phụ trách rút thăm đưa đoạn văn thứ tư cho Hạ Lưu, "Cô có 10 phút để chuẩn bị, sau 10 phút nữa sẽ bắt đầu thử vai" Hạ Lưu sau khi nói lời cảm ơn với người đó thì trở lại ghế của mình, rất nghiêm túc nhìn đoạn văn mà mình sắp diễn. Là cảnh nữ chính Chu Bình Thủy và nam chính Lăng Phong lần đầu tiên gặp nhau ở phòng bếp. Chu Bình Thủy vốn ở trong núi thì bị lừa đến thành phố này, cuối cùng cũng ở trong nhà hàng này tìm được công việc—rửa chén. Nam chính Lăng Phong là giám đốc nhà hàng này, lúc đến phòng bếp thị sát thì bởi vì gặp vũng nước nên trượt chân, làm vỡ hết tất cả đống chén bát sang quý mà nữ chính vừa rửa sạch. Trong lòng Hạ Lưu càng suy tư, sau đó buông kịch bản đứng dậy ra hiệu có thể bắt đầu diễn. Cô đứng trước bồn rửa chén rất chăm chú rửa chén, động tác thuần thục mà nhanh chóng, người không biết còn tưởng cô là người chuyên rửa chén bát. Bộ áo quần đơn giản kia trong tình huống này ngược lại trở thành phụ trợ tốt nhất. Giang Thu Ngạn chậm rãi đi đến, rõ ràng trên sân lúc này chỉ có hắn và Hạ Lưu, nhưng hắn dường như nhìn thấy rất nhiều đầu biếp đang bận nấu ăn. Bước chân chậm rãi, còn có đôi lúc dừng lại gật gật đầu hoặc nói chuyện, rất nhanh chóng diễn ra cảnh tượng náo nhiệt của phòng bếp. Lúc Giang Thu Ngạn đến bên cạnh cô thì diễn xuất rất tự nhiên mà trượt chân ngã vào đống chén bát Hạ Lưu vừa rửa sạch kia. Hạ Lưu xoay người, không hề đếm xỉa đến Giang Thu Ngạn mà lập tức tra xét những cái đĩa kia. Sau khi nhìn đống đĩa mà đầu bếp từng nói rất là đắt giá vỡ tán nát, trong mắt cô đều là lo lắng và tức giận, mở miện liền hỏi vị "khách nhân" này vì sao lại bước vào phòng bếp gây nên phiền phức. Lâm Nhạc chăm chú nhìn hai người biểu diễn trên sân. Tính cách Chu Bình Thủy nóng nảy mong theo một chút ngây thơ thô tục, còn Lăng Phong tính cách trầm ổn và nội tâm. Màn biểu diễn của hai người họ đã diễn tả ra cảm giác mà hắn muốn tìm. So với những diễn viên khác mà nói. Lâm Nhạc cảm thấy tốc độ nhập diễn của Hạ Lưu quả thực khó có thể tin được. Trước khi cô biểu diễn, Lâm Nhạc cũng không thể nghĩ đến nữ diễn viên có gương mặt tinh xảo kia cũng có thể lộ ra vẻ mặt mệt mỏi, suy sút ở nơi đó rửa từng cái đĩa, cũng không dự đoán được cô thật sự lấy... vẻ mặt của bà già chanh chua như vậy mà bắt đầu tranh chấp với Lăng Phong. Khi Hạ Lưu diễn cùng Giang Thu Ngạn làm cho người khác cảm thấy rất tốt, có cảm giác như thật sự nhìn thấy Chu Bình Thủy và Lăng Phong. Có lẽ vì kỹ xảo biểu diễn của hai người rất tự nhiên, không có bất kỳ ý tứ áp chế bên nào cả. Sau khi diễn xong, Hạ Lưu hơi khom người cúi chào cáo lui. Chỉ là Giang Thu Ngạn lúc đi xuống cùng cô dùng giọng nói cực thấp nói một câu: "Phi thường đặc sắc" [Chúc mừng bạn đạt được 5 điểm độ hảo cảm, hiện tại độ hảo cảm là 66] "Tốt, hiện tại đều đã thử vai xong, kính xin các vị về nhà chờ thông báo" Sau khi ra đến bên ngoài liền gặp Hứa Hiền vẫn luôn đứng chờ, hắn không ngừng hỏi kết quả thử vai, lại rất bi ai mà thở dài: "Vừa rồi tôi nhìn thấy Lý ảnh hậu và Phùng ảnh hậu liền nhìn thấy tương lai u ám của cô, tại sao cứ phải một mực muốn đi thử vai nữ chính làm cái gì nha? Cô nghĩ đi nếu dã tâm của cô nhỏ một chút đi thử vai nữ số gì đó nói không chừng đã có thể được chọn rồi đúng không?" Hạ Lưu gật đầu cho có lệ, nghe đến đó cảm thấy đã đủ liền móc trong túi áo một thanh chocolate bỏ vào miệng của Hứa Hiền. Giang Thu Ngạn bước ra đúng dịp nhìn thấy một màn này, không nhịn được bật cười. "Giang Thiên vương tốt" Hạ Lưu rất lễ phép chào hỏi hắn. Sau khi phát hiện hắn quan sát bọc giấy chocolate mà mình chưa vứt trong tay liền dứt khoát lấy một thành chocolate khác từ trong túi áo khoát bỏ vào trong tay Giang Thu Ngạn. "Nếm thử xem sao, ngày hôm qua tôi vừa mới mua một hộp chocolate" Hiện tại nơi này người đến người đi, hắn làm sao dám ăn thứ chocolate này?! Giang Thu Ngạn suy nghĩ một chút liền trực tiếp bắt cóc nhân khẩu, nói với Hứa Hiền: "Tôi mang Hạ Lưu đi đến nơi này một lát, anh Hứa có việc thì cứ về trước, không cần lo lắng" Cứ như vậy, Giang Thu Ngạn mang Hạ Lưu bước lên chiếc xe hào nhoáng của mình, phóng đi. Còn Hứa Hiền mở ra chiếc xe second- hand của mình chậm rãi về nhà, bộ dáng như vậy so với cặp đôi kia có chút bi thương nhàn nhạt. "Giang Thiên vương, chúng ta đang đi đâu vậy?" "Lúc trước nhờ phước của cô mà tôi nhận được không ít đồ tốt, lần này tôi dẫn cô đi ăn chút thức ăn ngon" Giang Thu Ngạn vừa lên xe liền đem miếng chocolate kia bỏ vào miêng, cảm nhận vị ngọt ngào kia quả thực không gì tuyệt vời hơn. Đợi đến lúc Giang Thu Ngạn dừng xe trước một ngôi nhà trong một cái hẻm nhỏ, Hạ Lưu mới hiểu hắn định làm gì. Đây là nơi Giang Thu Ngạn thích đến nhất trong nguyên văn, không nghĩ đến hắn cư nhiên lại mang bản thân đến nơi này. "Mời" hắn rất ga lăng mở cửa xe cho cô, mang theo cô đi sâu vào hẻm nhỏ kia. Hạ Lưu chậm rãi bước đi trong ngõ hẻm, những hòn đá phủ đầy rêu xanh, ngay cả những chân tường cũng mọc đầy cỏ dại xanh biếc, màu xám tro của tường gạch, những mạng nhện trên cửa gỗ, chú mèo nhỏ ngủ bên cửa sổ. Tất cả những thứ ở nơi này dều rất yên bình, bất giác khiến cho người khác cảm thấy an bình. Hạ Lưu đi phía sau Giang Thu Ngạn, có chút tò mò đánh giá sự vật xung quanh, nhịn không được mở miêng hỏi: "Nơi này hoang vu như vậy, anh làm sao tìm đến được?" "Vàng thật không sợ lửa, rượu thơm không sợ ngõ sâu" Giang Thu Ngạn thần bí nói một câu như vậy với cô. Kỳ thực ý tứ chân chính chính là ham ăn không sợ mỹ thực được cất giấu kỹ càng đi. Nghĩ như vậy, nhưng ở bên ngoài Hạ Lưu rất phối hợp mỉm cười với hắn, thật sự không hề có ý tứ ghét bỏ nơi này, trái lại trong mắt có chút chờ mong mơ hồ: "Thật tốt quá! Tôi rất mong chờ bữa ăn lần này!" "Qủa nhiên là đồ ham ăn" Giang Thu Ngạn không hề đỏ mặt mà nói một câu như vậy với Hạ Lưu, thuận tay gõ cửa: "Dì Vương, con lại tới ăn nhờ đây!" Mở cửa là một người phụ nữ trung niên bình thường, sau khi nhìn thấy Giang Thu Ngạn liền nở một nụ cười hiền từ, "Thu Ngạn à, hôm nay lại muốn ăn món gì?" Giang Thu Ngạn nói chuyện với bà rất tùy ý, rất giống như đang nói chuyện với trưởng bối trong nhà: "Hôm nay con mang theo bạn đến, phiền dì Vương bộc lộ tài năng" Hai người ngồi trong nhà của dì vương, nghe dầu tỏa ra mùi hương, không khí trái lại rất hài hòa. "Lúc trước thường nhìn thấy đưa tin nói anh không thích ăn các loại thức ăn dầu mỡ gì đó, thì ra là giả a" Hạ Lưu cười híp mắt nhìn Giang Thu Ngạn, "Lúc trước khi quay chung bộ phim "Cung truyền" kia, còn nói bản thân tiếp theo có vai diễn đầu bếp, thật ra Giang Thiên vương ăn muốn ăn nhờ đi?" Giang Thu Ngạn không hề có nửa điểm ngại ngùng, trái lại khổ não cười, thuận tiện còn buồn cười xoa bụng: "Không có biện pháp nào khác, khi mới bắt đầu công ty xây dựng hình tượng chính là không ăn những thức ăn khói lửa nhân gian, chỉ có thể ủy khuất dạ dày này của tôi. Thế nào, cảm thấy hình tượng đổ vỡ?" Hạ Lưu lắc đầu, có chút ngượng ngùng mà nói: "Không có, tôi cảm thấy anh như vậy trái lại rất chân thật, tôi rất thích" [Chúc mừng bạn đạt được 2 điểm độ hảo cảm, hiện tại độ hảo cảm là 68] Giang Thu Ngạn khẽ nhướng lông mày, cười dịu dàng hỏi: "Hửm? Rất thích?" Hạ Lưu dường như đến bây giờ mới ý thức được bản thân vừa nói cái gì, mặt lập tức đỏ bừng, chối bay chối biến: "Tôi mới không nói thích hay không thích gì đó!" Giang Thu Ngạn lập tức không thể nhịn được mà bật cười ra tiếng, mất một thời gian mới có thể nén cười trấn an nói: "Ưm, chưa nói, vừa rồi cô cái gì cũng đều chưa nói" Những lời này nghe vào tai rất có ý tứ cưng chiều. Hạ Lưu lẩm bẩm một lát, không hề nhìn thẳng vào hắn. [Chúc mừng bạn đạt được 2 điểm độ hảo cảm, hiện tại độ hảo cảm là 70] Trên bàn nhanh chóng dọn ra ba món ăn một món canh, đều là những món ăn bình dân: cá cuốn kho tiêu, cua cay, củ cải trắng, còn có canh củ cải hầm xương. Hạ Lưu rất tự nhiên đưa chén để Giang Thu Ngạn bới thêm một chén cơm nữa, bộ dáng đương nhiên giống như trước kia bọn họ thường lén lút nấu ăn ở trong phòng bếp kia. Hành động đó khiến dì Vương đang muốn chuẩn bị đi bới cơm kia cảm thấy có gì đó không bình thường. Bà nhanh mồm nhanh miệng liền trực tiếp hỏi ra câu hỏi: "Thu Ngạn, vị Hạ Lưu tiểu thư này là bạn gái của con à? Nhìn rất hiền lành, gương mặt và dáng dấp còn xinh đẹp như vậy" Giang Thu Ngạn cố nén cười, rất nghiêm túc gật đầu với dì Vương, "Ưm, đích thật là bạn nữ giới, tên gọi tắt là bạn gái" "Con lại nói đùa với bà già này! Con nhìn đi, cũng đã hơn ba mươi tuổi mà còn chưa chịu cưới vợ sinh con, Lý Cẩu Đản ở sát vách con trai đều đã học cấp hai rồi... Thôi hai người trẻ tuổi các người nói chuyện với nhau đi, dì đi xem tivi" Giang Thu Ngạn cười híp mắt nhìn vẻ mặt quẫn bách của Hạ Lưu, găp cho cô một miếng cá cuốn tươi ngon, "Không cần phải ngại ngùng, mỗi lần tôi đến ăn cơm dì Vương đều sẽ nhắc nhở một lần, đại khái là lo lắng tôi ham mê công việc không chịu kết hôn đi?" "Nếu anh muốn kết hôn, có lẽ sẽ có vô số người đẹp xếp hàng từ Bắc Kinh đến Thượng Hải tha hồ cho anh lựa chọn" Hạ Lưu cúi đầu cắn một miếng cá cuốn, mùi vị cay của tiêu làm tiêu trừ hết mùi tanh của cá, mùi vị của nấm kim hợp cùng thịt cá trơn mền càng tăng thêm mùi vị, hoàn toàn không thua gì những món ăn ở những nhà hàng nổi tiếng! "Ăn rất ngon đúng không?" Giang Thu Ngạn rất chăm sóc đưa cho cô một ly trà lạnh giải cay, lại nhắc nhở cô: "Chỉ là chú ý đừng ăn nhiều quá, nếu cô có vấn đề gì tìm tôi tính sổ lúc đó tôi sợ là không bồi thường nổi" Hạ Lưu không có dừng lại hành động xâm lược thức ăn của mình, không có chút hình tượng dùng bàn tay đầy dầu mỡ cầm càng cua, ánh mắt mang theo sự chờ mong nhìn Giang Thu Ngạn: "Tôi có thể nhờ dì Vương dạy tôi làm được không? Tôi cảm thấy dì ấy làm sao với tôi ăn ngon hơn rất nhiều" Giang Thu Ngạn phát hiện khi hắn ở cùng một chỗ với Hạ Lưu luôn muốn cười. Cô gái trước mắt này không hề có tự giác của diễn viên, tướng ăn quả thực thô bạo đến đáng sợ. "Nếu muốn ăn thì cứ nói, tôi sẽ đưa cô đến đây ăn" "Không được, ở trong đoàn phim không nên nhắc đến chuyện ăn uống. Hơn nữa nếu tôi học xong, chúng ta có thể tự mình làm" Cô nói là chúng ta, không phải tôi. Chú ý đến điểm này khiến ánh mắt Giang Thu Ngạn trở nên nhu hòa hơn, gật gật đầu đáp: "Được, ăn xong rồi tôi sẽ nói với dì ấy" Lúc Hạ ưu đang cầm cua ăn đến hăng say, bỗng nhiên điện thoại di dộng reo lên, cô giơ hai tay dính đầy dầu mỡ của mình lên nói: "Có thể xem giúp tôi một chút không? Bây giờ tôi không tiện để cầm máy" Giang Thu Ngạn không có cách nào khác, chỉ có thể cầm lấy điện thoại xem. Thế nhưng vừa nhìn, liền phát hiện không phải cuộc gọi đến, mà là chuông báo thức. "Cô lúc này cặt đặt báo thức để làm gì?" Hạ Lưu ăn rất vui vẻ, cũng không ngẩng đầu lên trả lời: "A, quên mất hủy bỏ... Giờ này hai tuần trước là lúc tôi rời giường" Giang Thu Ngạn rất bất đắc dĩ, chỉ có thể giúp cô tắt báo thức. Chỉ là không có nghĩ đến, sau khi hắn bấm trở về màn hình chính... Trên màn hình di động hắn nhìn thấy ảnh của mình. Bức ảnh này khi bọn họ quay bộ phim "Cung truyền" cô đã kén chụp. Hắn lúc đó đang chuyên cần cắt rau, xung quan phòng bếp lại có không ít tạp âm, hắn thế nhưng cũng không phát hiện bản thân bị Hạ Lưu chụp lén. Không nghĩ đến cô sẽ đem ảnh của mình làm hình nền. Vậy mà lúc trước còn một mực cường điệu nói không thích hắn, không phải fan của hắn. Qủa nhiên là ngạo kiều. Giả vờ như cái gì cũng chưa từng nhìn thấy, Giang Thu Ngạn cầm điện thoại bỏ lại túi của cô. Sau đó cười híp mắt múc một chén canh xương đẩy qua, giống như đang nói chuyện với con gái của mình: "Nào, uống nhiều canh xương một chút mới có thể cao dài" Hạ Lưu ghét bỏ nhìn hắn một cái, rất kiên định nói: "Tôi không cần thiết phải cao hơn nữa" "Chúng ta đến lúc nào đó nói không chừng sẽ đối diễn với nhau, cùng đứng chung một chỗ với tôi trông cô có vẻ hơi thấp" "Tôi có thể mang giày cao gót!" "Tôi cũng có thể mang giày đế cao ở bên trong. Nào, nghe lời một chút, nhanh uống canh đi" [Chúc mừng bạn đạt được 6 điểm độ hảo cảm, hiện tại độ hảo cảm là 76]
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]