?
Trên đường đến bệnh viện, Giản Sóc bình tĩnh một cách bất ngờ.
Lái xe, đỗ xe, lên lầu, vào phòng bệnh.
Trong khoảng thời gian này, Giản Sóc đã nghĩ đến đủ mọi khả năng, thậm chí còn nghĩ nếu như Sầm Tuế Tuế mắc bệnh gì đó không trị được thì anh phải làm thế nào, đã thế còn nghĩ, có phải trước tiên mình nên lập di chúc không.
Nhưng mà tất cả những thứ này đều biến mất vào khoảnh khắc anh tiến vào phòng bệnh và nhìn thấy Sầm Tuế Tuế tỉnh lại.
Giản Sóc đứng sững ở cửa phòng bệnh nhìn Sầm Tuế Tuế.
Sắc mặt cô vẫn còn hơi tái nhợt, nhưng lại vẫy tay với anh, nở nụ cười: “Hi!”
Một tiếng này đủ để làm Giản Sóc hoàn hồn.
Giản Sóc sải bước đi đến, sau đó quỳ một chân xuống mép giường, hai cánh tay ôm chặt lấy cô.
Sầm Tuế Tuế vỗ lưng anh: “Xin lỗi, đã dọa anh rồi.”
Giản Sóc vùi đầu vào cổ Sầm Tuế Tuế, hai cánh tay đang ôm cô vẫn còn hơi run.
Sầm Tuế Tuế cũng rất dịu dàng và kiên nhẫn, vẫn luôn chờ Giản Sóc bình tĩnh lại.
Quả thật Giản Sóc bị giật mình.
Sầm Tuế Tuế kéo tay anh, sau đó vùi vào ngực anh: “Xin lỗi anh, em cũng không biết sao nữa, lúc ấy trước mắt tối sầm nên chẳng hay biết gì cả.”
“Bác sĩ nói sao?” Giọng Giản Sóc hơi khàn.
Sầm Tuế Tuế lắc đầu: “Em cũng không biết nữa, chị San đã đi tìm bác sĩ rồi.”
Giản Sóc giơ tay vuốt tóc Sầm Tuế Tuế:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tim-em/1953624/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.