Edit: Bông
Cái gọi là trăm cảm xúc cùng xuất hiện, cuối cùng Sầm Tuế Tuế cũng cảm nhận được rồi.
Sầm Tuế Tuế giang tay, ôm Giản Sóc một cái: “Cảm ơn anh, em rất thích.”
Giản Sóc cười khẽ.
Trên đường về nhà, thỉnh thoảng khi Sầm Tuế Tuế nghĩ đến những ngôi sao của Giản Sóc thì bật cười.
Có thể làm vợ mình vui, Giản Sóc cảm thấy việc dùng số tiền này rất đáng giá.
Khi về đến nhà thì đã hơn mười giờ.
Sầm Tuế Tuế nhận được quà nên tâm trạng rất phấn khởi.
Sau khi hai người rửa mặt xong thì trở về giường, tắt hết đèn trong phòng và chỉ chừa lại một ngọn đèn nhỏ ở đầu giường.
Giản Sóc nửa tựa vào đầu giường, Sầm Tuế Tuế dựa vào vai anh, ôm tay anh nhắm mắt: “Anh Sóc, anh kể cho em nghe vài chuyện lúc bé đi.”
Giản Sóc ngừng một lát: “Tại sao đột nhiên muốn nghe chuyện lúc bé?”
Sầm Tuế Tuế vẫn nhắm mắt, đáp: “Chỉ có mình anh nhớ rõ những chuyện kia, vậy thì có vẻ không được công bằng, em cũng muốn biết.”
Giản Sóc giơ tay vuốt tóc cô: “Ngủ đi, sẽ tốt hơn nếu em không nhớ ra, dù sao cũng không phải chuyện gì tốt đẹp để mà nhớ.”
Sầm Tuế Tuế bĩu môi: “Nhưng những chuyện đó đều là ký ức chung của chúng ta mà ~”
“Đúng là ký ức chung của chúng ta, nhưng mà…” Giản Sóc cười cười, “Những chuyện đó đều đã qua rồi, anh hy vọng từ bây giờ trở đi em đều sẽ nghĩ về cuộc sống trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tim-em/1953582/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.