“Vẫn choáng à?” Giản Sóc giơ tay, gãi nhẹ mũi cô gái nhỏ, “Mới mấy ngày không gặp, mà đã không nhận ra rồi?”
“Sao anh đã về rồi?”
Giản Sóc nghiêm mặt, “Xem ra bà xã không hoan nghênh, vậy anh lại đi vậy.”
“Ôi đừng” Sầm Tuế Tuế kéo Giản Sóc đang giả vờ tức giận, “Đừng mà, em lỡ lời thôi.”
Anh cười nhẹ, vò đầu cô, “Trêu em thôi, anh không giận.”
Sầm Tuế Tuế ngửa đầu nhìn anh, “Sao anh biết em ở đây?”
“Anh bói ra.” Giản Sóc vô cùng thần bí, “Một cô gái không mua được đồ, nhất định sẽ trốn ở đây than thở.”
“Ai than thở.” Sầm Tuế Tuế chu môi, “Còn lâu nhé, anh đừng có mà nói linh tình”
“Ờ, ờ, anh nói linh tinh.” Anh kéo tay cô, “Đi thôi.”
“Đi đâu?”
“Không phải muốn mua quà cho anh à?” anh nghiêng đầu cười, “Đưa anh đi mua, không phải tốt hơn sao?”
Sầm Tuế Tuế cười, cánh tay ôm hoa nắm chặt hơn, “Đúng là tự luyến.”
“Thế em có định mua cho anh không nào?”
“Mua mua mua.”
–
Giản Sóc tìm thấy Sầm Tuế Tuế chỉ là trùng hợp. Anh về sớm, nghĩ mấy ngày không gặp, định mua chút quà cho cô vợ mới cưới xinh đẹp, làm cô vui. Tầng hai là hàng cho nữ, anh mấy gian hàng trông vừa mắt, chầm chậm xem hàng. Bỗng đột nhiên, anh nghe thấy phía sau có hai cô bé líu ra líu ríu thảo luận, nhắc đến “Sầm Tuế Tuế”. Giản Sóc quay đầu nhìn lại, hai cô bé đều đang cầm điện thoại di động, vừa kêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tim-em/1953551/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.