Edit: Châu || Beta: Bông
Thái độ bất đắc dĩ của Lâm Nguyệt đối với thím hai Bạch Oanh làm Sầm Tuế Tuế trợn mắt há mồm. Chờ Lâm Nguyệt đi rồi, cô mới dám hỏi Giản Sóc “Mẹ như thế là… không có vấn đề gì chứ?”
Giản Sóc nhịn cười, vò đầu cô, “Yên tâm đi, mẹ chồng em có tuổi rồi, không thích hành động đâu, hơn nữa mẹ cũng chả thèm chấp các thím ấy, nên cứ vậy thôi. Còn nếu mấy người kia thật sự chạm tới giới hạn, thì mẹ chồng em sẽ tuyệt đối không phải người tầm thường đâu.”
Sầm Tuế Tuế bật cười, tiện đà đẩy Giản Sóc một cái, dở khóc dở cười: “Ai lại nói mẹ mình như vậy chứ?”
Giản Sóc nhướng mày, “Lúc này, cứ cho là câu đó là câu khen mẹ chồng em đi.”
“Ha ha ha ha!” Sầm Tuế Tuế cười đau cả bụng, “Giản Sóc, em sẽ mách mẹ.”
“Sao?” Anh khoanh tay, thoáng nghiêng đầu đụng vào đầu cô, “Tuế Tuế, tuy mẹ chồng em cho em bao lì xì dày, nhưng người có tiền nhất trong nhà là anh đấy nhé.”
Nụ cười của cô bặt đi. Cô đối mắt với anh, thoáng trầm tư rồi nói với vẻ mặt nghiêm túc lạ thường, “Anh Sóc, anh hay tin rằng em luôn về phe anh”
Giản Sóc: “Ha ha ha ha ha ha!”
Sầm Tuế Tuế: Có gì mà cười? Người nắm hầu bao là quan trọng nhất. Mẹ chồng, con dâu có lỗi với mẹ rồi.
Sầm Tuế Tuế và Giản Sóc thì nhàn nhã vui đùa, nhưng Giản Chính Nghị và Giản Chính Bình thì đang loạn lên.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tim-em/1953538/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.