“Gì cơ?” Sầm Tuế Tuế không nghe rõ, “Anh vừa nói gì?”
Giản Sóc cười dịu dàng, lắc đầu, “Không có gì, sao em lại ra đây?”
“Không thấy anh đâu,” Tai cô hơi đỏ, “Vừa trước lúc diễn còn nhìn thấy anh ngồi cạnh đạo diễn Lâm, thế mà xong cái lại không thấy đâu nữa, hơn nữa…” Cô giơ tay, dùng một ngón tay khẽ chạm vào chỗ trái tim anh, “Vừa rồi em nhìn thấy anh ôm tim, anh thấy không khỏe à?”
“Không phải,” Anh cụp mắt, nhìn chằm chằm vào ngón tay mảnh khảnh của cô, cố ý xụ mặt, “Em lo anh có bệnh à?”
“Phỉ phui.” Sầm Tuế Tuế nghiêng đầu, tiện đà quay lại trừng mắt nhìn Giản Sóc, “Không được nói bậy nói bạ.”
Đột nhiên anh ý thức được cái gì đó, ánh mắt mang theo áy náy, “Xin lỗi, Tuế Tuế.”
Cô lắc đầu, “Vậy anh có xem em đóng phim nữa không?”
“Không.” Giản Sóc xoa má cô, “Đường Tống tìm anh, anh về phòng xử lý chút chuyện.”
“Vâng.” Sầm Tuế Tuế ngoan ngoãn, lại dặn, “Nếu thấy không khỏe, thì không được chủ quan nhé, đoàn phim có bác sĩ.”
Giản Sóc cười, “Được, anh biết rồi.”
Cô vẫy tay, “Vậy em quay lại đây.”
“Đi đi, anh chờ em vào rồi anh đi.”
Sầm Tuế Tuế đi rất chậm, mới vừa đi khuất lại đột nhiên ló đầu ra, nghịch ngợm vẫy tay với Giản Sóc. Anh cười vẫy tay lại với cô, ra hiệu cho cô mau đi vào.
Lần này, Sầm Tuế Tuế đi thật. Giản Sóc chờ thêm một lúc, thấy đúng là cô không quay lại nữa, anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tim-em/1953530/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.