Edit: Châu || Beta: Bông
Giản Sóc sững sờ một giây, rồi lập tức đẩy Sầm Tuế Tuế ra.
Sầm Tuế Tuế lùi về sau một bước, đứng vững lại, nhìn anh với đôi mắt đỏ ngầu.
Giản Sóc nhướng lông mày, “Ai nói với em cái gì à?” Trong tiềm thức, anh cho rằng Sầm Tuế Tuế bị người xúi bẩy, chứ anh không cảm thấy cô là người như vậy.
“Không ai nói với em cái gì cả.” Sầm Tuế Tuế cúi đầu, đôi tay nhỏ xoắn vào nhau, rõ ràng là đang do dự, bất an.
“Không ai nói với em?” Giản Sóc đi dép lê vào, ngồi thẳng xuống ghế salon, thấp giọng gọi cô, “Sầm Tuế Tuế.”
Sầm Tuế Tuế trù trừ xoay người, “vâng”. Lúc này cô chỉ thấy không còn mặt mũi nào gặp ai, thật quá ngại.
“Lại đây.” Giản Sóc chỉ vị trí trước mặt mình, “Đứng chỗ này.”
“Vâng.” Sầm Tuế Tuế di di mấy bước nhỏ, bước dịch đến trước mặt Giản Sóc rồi đứng lại.
“Ngẩng đầu lên, nhìn tôi.”
Sầm Tuế Tuế lắc đầu, “Em không dám.”
“Em không dám?” Giản Sóc cười gằn, “Em còn chuyện nào mà không dám hả?”
Sầm Tuế Tuế cắn môi, “Em sai rồi.”
“Sai chỗ nào.”
“Em, em không nên…” Sầm Tuế Tuế ngượng không dám nói ra miệng câu “cố tình quyến rũ”.
Giản Sóc nói, “Chuyển cái ghế tựa lại đây.”
Sầm Tuế Tuế nghe lời mang cái ghế nhỏ đến, ngồi đối diện Giản Sóc. Cô vốn thấp hơn anh một cái đầu, giờ lại ngồi ghế thấp, càng cảm thấy không có cách nào làm người nổi.
“Nói đi.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tim-em/1953505/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.