- Anh đã từng nghĩ đến chuyện...li hôn!
Hạ Âm suýt chút nữa đã cắn trúng lưỡi.
Li...li hôn!
Hắn nói...li hôn sao?
- Anh đã nghĩ tới chuyện này rất nhiều lần.
Anh muốn tìm cho chúng ta một lối đi tốt đẹp nhất.
Nhưng anh chợt nhận ra một chuyện.
Chúng ta không thể suy nghĩ một cách ích kỉ như thế được.
Úc Ni và Mục đăng cần ba mẹ...
- Nếu...!.
Cô cúi thấp đầu, đôi tay run rẩy bóp chặt nơi lồng ngực:
- Nếu không có con, có phải anh đã đề nghị li hôn với em từ lâu rồi không?
Ánh mắt kia có chút mong chờ, có cả chút hi vọng, xen lẫn chút bi thương đến tột cùng.
Đối diện với ánh mắt kia Bách Ngộ có chút không thoải mái.
Hắn quay đầu nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ, thì thào:
- Đôi khi...
Trong phút chốc, đôi mắt của cô trở nên trống rỗng đến kì lạ.
Đôi khi...tức là có!
- Nhưng chúng ta vẫn có thể tiếp tục sống chung! Chúng ta có thể bồi đắp lại tình cảm!
Cuộc đời này còn dài như thế, chúng ta lại còn trẻ, cứ từ từ mà tiến về phía trước thôi.
Sau câu nói kia, cô bỗng đưa tay ôm đầu, bật cười bấn loạn như một kẻ mất trí.
Hắn không hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa.
Bách Ngộ đưa tay giữ vai cô lại, lay mạnh:
- Âm!
Em sao thế?
Cô vẫn cười, dẫu đôi mắt đã ướt nhoà.
Nhìn hắn qua làn sương mờ nhạt,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tim-em-trong-moi-con-mo/2915445/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.