Những ngày sau đó, đối với tôi nó thật sự rất đặc biệt.
Là những ngày cuối cùng được bên mẹ.
Nhưng lại là những ngày đầu tiên được hưởng trọn vẹn chữ ấm áp từ gia đình.
Trước đây chúng tôi cũng hay ngồi chung mâm cơm, chỉ là nó chưa bao giờ rộn rã tiếng cười như những ngày này cả.
Nó thật hạnh phúc.
Hạnh phúc tới mức nhiều năm về sau, khi nghĩ lại, tôi vẫn không thể nào quên được nụ cười trên môi mỗi người.
Nó gần gũi tới nỗi, thân thuộc tới nỗi tôi có thể tưởng tượng ra cảnh mẹ đang gắp thức ăn cho mình, còn ba thì đau đầu vì Mục Đăng không chịu ăn cơm.
Thằng bé còn nhổ cơm ra bàn, kết quả bị ba mắng cho một trận, đến khóc cũng chả dám.
Tôi đã ước gì mình cũng vô tư như thằng bé.
Cho tới lúc mẹ nằm xuống, thằng bé vẫn chẳng thể hiểu chuyện gì đang xảy ra.
***
Hạ Âm đưa tay lên chặn ở cửa miệng, ho khù khụ. Đôi môi khô khốc của cô khẽ run rẩy lên đôi chút, bên khoé còn dính tí máu.
Úc Ni vội đưa khăn giấy và nước cho mẹ.
Nhìn cô khó khăn uống từng chút từng chút nước trong li, con bé buồn đến mức muốn khóc. Nhưng nó đã hứa với cô rồi.
Nó sẽ không khóc nữa.
Nếu nó khóc thì sẽ thất hứa, như vậy mẹ sẽ không vui.
Cô đưa lại cái ly rỗng cho nó, bàn tay hao gầy nhẹ nhàng vuốt tóc con:
- Con mệt không?
- Không,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tim-em-trong-moi-con-mo/2915410/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.