Năm 1234, Hoàng Đế Ngũ Linh Quốc sau khi chiến thắng trong cuộc chinh chiến trở về thì hay tin Hoàng Hậu mà Người yêu thương trân trọng nhất bị bệnh nặng mà đã rời khỏi thế gian.
Hoàng Đế như chết lặng, chạy ngay tới linh cữu nàng mà khóc than, Người đau xót và ân hận khi đã không thể trở về sớm hơn để gặp nàng, để ôm nàng những giây phút cuối….
Hoàng Đế suốt ba đêm túc trực bên linh cữu nàng, ngày tiễn nàng đi, Người không không ngoái đầu nhìn lại nhưng nước mắt không thể ngừng tuôn rơi. Ngồi trong thư phòng khóc đến lả người, thái giám bên ngoài không thể không lo lắng cố gọi Người nhưng cánh cửa đã khóa chặt không cho ai vào…
Hoàng Đế nhớ thời gian mà hai người đã cùng hạnh phúc, làm gì cũng luôn ở cạnh nhau, người phá bỏ luật hậu cung nhiều phi tần chỉ để duy nhất một mình nàng là Hoàng Hậu. Hoàng Đế nhớ những lần hai người cùng trốn lên núi, ở trong một túp lều nhỏ, ngày ngày cùng nhau đi hái nấm, cùng nấu ăn, cùng ngồi đọc sách cho nhau nghe, thật bình yên biết nhường nào.
Hoàng Đế đã từng hứa sau khi đi chinh chiến về sẽ lại đưa nàng lên núi cùng ở cạnh nhau theo cách bình dị nhất, vậy mà….Chỉ mong có kiếp sau, là một người bình thường, sống một cuộc sống không bận tâm về mọi thứ xung quanh.
Hoàng Hậu vậy mà đã mất được 49 ngày, Hoàng Đế hôm đó vi hành lên Chùa Đế Linh, một ngôi chùa ở cao trên núi, nơi xung quanh phủ đầy mây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tim-em-o-da-chieu-khong-gian/3471848/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.