Nói xong, liền cầm lấy đồ đạc chuẩn bị rời đi.
Còn chưa đi được mấy bước, liền bị cậu ôm lấy từ đằng sau. Cậu ôm rất chặt, nước mắt tí tách tí tách nhỏ xuống, cùng theo giọng nói nức nở không mạch lạc: “Xin lỗi chị, tôi sai rồi, tôi sai rồi, chị đừng bỏ rơi tôi, tôi…tôi hát, tôi không đóng phim nữa, tôi hát, tôi cũng không cần hình tượng hiện tại nữa, tôi làm Hứa Thời Việt, tôi sẽ ngoan ngoãn làm thế thân của Hứa Thời Việt, tôi rất ngoan, tôi sẽ ngoan hơn cả trước đây, chị đừng, đừng rời bỏ tôi.”
Nước mắt cậu rơi trên bờ vai tôi.
Cậu nghẹn ngào: “Chị, tôi chỉ còn có chị thôi, A Diễn sẽ nghe lời có được không, A Diễn nghe lời nhất, Chị không thể cứu tôi rồi lại bỏ rơi tôi được, chị…”
Tôi thầm thở dài một hơi, lại nhớ tới năm Trình Diễn 16 tuổi ấy, năm đó ba mẹ cậu trốn nợ mà phải nhảy lầu, cậu bị kẻ đòi nợ ép tới bước đường cùng, ở trong câu lạc bộ suýt chút nữa thì…
Tôi bắt lấy cánh tay đang ôm tôi của cậu rồi quay người lại, đưa tay lên lau nước mắt cho cậu.
Cậu ngây ngẩn nhìn tôi, để mặc động tác của tôi: “A Diễn, ban đầu giúp cậu, quả thực là bởi vì cậu và Hứa Thời Việt rất giống nhau.”
Nước mắt của người này sao mà càng ngày càng nhiều vậy?
Tôi dịu giọng giải thích: “Nhưng mà sau này khi đã dần trở nên quen thuộc rồi, tôi cũng không còn coi cậu là Hứa Thời Việt nữa, cậu là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tim-duoc-em/3327104/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.