26.
Nam sinh trên bức ảnh mặc bộ đồng phục màu xanh lam, đeo khăn quàng đỏ, trên mặt trên tay núc ních là thịt. cậu đeo cặp sách đứng trước cổng trường, trên mặt nở nụ cười, dáng vẻ đó quen thuộc đến lạ lùng.
“Đúng vậy, năm đó thật là mập.” mẹ Tùy vừa lật ảnh vừa nói.
Ba Tùy cũng đặt tờ báo xuống nhích lại gần mẹ Tùy.
Tôi hơi bất ngờ nhìn tiểu Tùy Nhiên ở trong bức ảnh, lại nhìn Tùy Nhiên hiện tại, nhịn cười nghĩ: chẳng lẽ gia hỏa này phẫu thuật thẩm mĩ à?
Tùy Nhiên đã buông bỏ đấu tranh, mỉm cười nhìn tôi: “Đừng nhịn nữa, muốn cười thì cứ cười đi.”
“Lúc ấy thằng bé đang học tiểu học, thời gian đó dì và ba nó đều rất bận, liền đưa thằng bé tới nhà bà nội ở Lợi Doanh.” Mẹ Tùy vừa nhớ lại vừa nói: “Sau khu Lợi Doanh xảy ra động đất, bọn dì liền đưa thằng bé cùng bà nội tới đây, sau đó cũng không biết xảy ra chuyện gì, người từ trước tới nay chưa từng nghĩ tới giảm cân, liền náo loạn đòi giảm cân.”
“Lúc đó chẳng phải anh bị vùi lấp hay sao, em đoán, có phải là do mập quá nên không thể chạy nhanh được không!” Duẫn Kỳ Kỳ ngồi trên thảm hứng thú nói.
Tùy Nhiên mỉm cười không nói gì, chỉ quét mắt nhìn qua tôi, sau đó cướp lấy miếng khoai tây chiên trong tay Duẫn Kỳ Kỳ: “Sau này không cho ăn nữa!”
Duẫn Kỳ Kỳ kêu thảm: “Chị Vi Vi, đòi lại công bằng cho em.”
- --
Lúc ra khỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tim-duoc-em/3327100/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.