11.
Đêm hôm đó, trừ Cố Hằng Viễn, đoán là không ai ngủ được.
Ngày hôm sau, ba tôi bèn gọi tôi về nhà.
Tôi cũng không giấu diếm nữa, nói ra biến cố giữa tôi và Từ Khôn.
Đối với Từ Khôn, tất nhiên là ba mẹ tôi rất thất vọng và tức giận, nhưng mà cũng may là tôi và anh ta không có ràng buộc.
Nhưng đối với chuyện tình cảm giữa tôi và Cố Hằng Viễn, ba mẹ tôi cũng không coi trọng.
"Cố Hằng Viễn kia, hai đứa không phù hợp."
Ba mẹ tôi biết nói nhiều cũng vô ích, bởi họ quá hiểu tính cách bướng bỉnh của tôi.
Họ chỉ thể hiện rõ ràng thái độ của mình, còn chuyện còn lại sẽ do tôi quyết định.
Gương mặt nhỏ u buồn của tôi dài cả ra, khiến Cố Hằng Viễn vô cùng đau lòng: "Bị mắng rồi?"
Tôi lắc đầu.
Anh gật đầu, lại như là đã có quyết định: "Nếu như mấy ngày này rảnh rỗi thì đi ra ngoài giải sầu một chút, chuyện còn lại cứ giao cho anh."
Tôi vốn định từ chối, nhưng mà sang ngày hôm sau Cố Hằng Viễn đã sắp xếp xong xuôi hết cả, đối mặt với một nơi hợp ý tôi một trăm phần trăm, tôi cũng mất đi sức mạnh nói lời từ chối.
Lúc tôi đi du lịch, Cố Hằng Viễn vẫn báo cáo với tôi như trước, khiến tôi đầy cảm giác an toàn.
Trong lúc tâm trạng tôi đang dần trở nên tốt đẹp, tin vui lớn hơn cũng đang đợi tôi.
Ngày mà tôi trở về, người đón tôi vậy mà lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tim-duoc-dieu-da-mat/3333805/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.