11.
Đêm hôm đó, trừ Cố Hằng Viễn, đoán là không ai ngủ được.
Ngày hôm sau, ba tôi bèn gọi tôi về nhà.
Tôi cũng không giấu diếm nữa, nói ra biến cố giữa tôi và Từ Khôn.
Đối với Từ Khôn, tất nhiên là ba mẹ tôi rất thất vọng và tức giận, nhưng mà cũng may là tôi và anh ta không có ràng buộc.
Nhưng đối với chuyện tình cảm giữa tôi và Cố Hằng Viễn, ba mẹ tôi cũng không coi trọng.
"Cố Hằng Viễn kia, hai đứa không phù hợp."
Ba mẹ tôi biết nói nhiều cũng vô ích, bởi họ quá hiểu tính cách bướng bỉnh của tôi.
Họ chỉ thể hiện rõ ràng thái độ của mình, còn chuyện còn lại sẽ do tôi quyết định.
Gương mặt nhỏ u buồn của tôi dài cả ra, khiến Cố Hằng Viễn vô cùng đau lòng: "Bị mắng rồi?"
Tôi lắc đầu.
Anh gật đầu, lại như là đã có quyết định: "Nếu như mấy ngày này rảnh rỗi thì đi ra ngoài giải sầu một chút, chuyện còn lại cứ giao cho anh."
Tôi vốn định từ chối, nhưng mà sang ngày hôm sau Cố Hằng Viễn đã sắp xếp xong xuôi hết cả, đối mặt với một nơi hợp ý tôi một trăm phần trăm, tôi cũng mất đi sức mạnh nói lời từ chối.
Lúc tôi đi du lịch, Cố Hằng Viễn vẫn báo cáo với tôi như trước, khiến tôi đầy cảm giác an toàn.
Trong lúc tâm trạng tôi đang dần trở nên tốt đẹp, tin vui lớn hơn cũng đang đợi tôi.
Ngày mà tôi trở về, người đón tôi vậy mà lại là Cố Hằng Viễn và ba tôi.
Trời ơi, đây là ảo mộng gì vậy.
Cố Hằng Viễn đeo kính râm, đi sau ba tôi lén giơ ký hiệu ok.
Tuy là ba tôi không quá thân thiện, nhưng mà mỗi lần Cố Hằng Viễn nói, ông cũng sẽ nghiêm túc trả lời.
Hiểu cha không ai bằng con gái, tôi hiểu thái độ của ba như vậy chính là biểu hiện thả lỏng.
Đưa tiễn ba mẹ, tôi không nhịn nổi bắt đầu hỏi Cố Hằng Viễn: "Anh dùng ma pháp sao?
"Là ma pháp đánh bại ma pháp."
Quay về nhà tôi, anh đưa tôi một cuốn sách nhỏ, tôi nhận ra được chữ trên đó, là bút ký thực tập của tôi.
"Cái này, sao lại ở chỗ anh?"
Bên trên ghi chép rất cặn kẽ thật nhiều những điều tôi học được từ Cố Hằng Viễn, với cả đánh giá và cảm nhận của anh.
Lúc đó đi quá gấp, sau khi về nhà tôi không tìm được cái này, đã qua rất lâu.
Lại không ngờ đến...
"Khụ khụ, không phải anh trộm, là em làm mất."
Lúc Cố Hằng Viễn nói lời này, còn có vẻ "anh cực kỳ quan tâm".
Tôi liếc nhìn cuốn vở, lúc này mới nhận ra hóa ra dưới một trang mà tôi viết, đều có đánh giá và ghi chú của Cố Hằng Viễn.
"Lúc đó không phải là anh hung dữ với em, người mà anh xem thường, một câu anh cũng lười nói."
"Em làm rất tốt, không cần so sánh với người khác."
"Còn việc bên ngoài mưa vẫn phải chạy ra ngoài, cũng chỉ vì một tờ danh sách nhỏ, tại sao ư?"
"Anh dạy em, không phải vì Từ Khôn, là anh không muốn tương lai của em khó đi."
"Anh không mong chờ tương lai, vì tương lai anh sẽ không nhìn thấy em bên cạnh mình..."
Tay tôi lật đến trang cuối cùng, đưa mắt dừng ở hàng chữ cuối cùng Cố Hằng Viễn viết: "Anh mua căn nhà xanh mà em thích, lại mãi mãi không thể đợi được em vào ở."
"Căn nhà anh dẫn em đi xem kia, là..."
Cố Hằng Viễn lấy ra một quyển sách cũ, đó là cuốn "nhà xanh" của Mario Vargas Llosa sáng tác.
Quyển sách này do tôi tìm thấy ở phòng sách của anh.
Tôi liếc thấy bìa là Nhà xanh, bất đắc dĩ bên trong cũng là lời văn khó hiểu.
Vì vậy tôi bắt đầu quấn lấy anh nói cho tôi biết nội dung bên trong.
Tôi còn nhớ rõ, lúc đó anh đã nói với tôi: "Đợi sau này có cơ hội chúng ta cùng nhau đọc."
Sau đó tôi mới biết được, nội dung của quyển sách đó có hơi hiện thực.
Cố Hằng Viễn đã sớm dấn thân vào biển kinh doanh phức tạp, lại giúp tôi ngăn tất cả sóng gió và thủy triều.
Anh chỉ muốn tôi ngắm vẻ đẹp của biển, lại không muốn tôi bị sóng gió đánh vào.
Điều mà ba mẹ tôi không thể chấp nhận được là sự chênh lệch giữa hai chúng tôi trong mắt người đời.
Nhưng điều có thể khiến họ yên tâm, chính là tình yêu chân thành tha thiết.
12.
Đầu tháng một.
Lễ đính hôn giữa tôi và Cố Hằng Viễn cử hành đúng hạn.
Những người ban đầu vẫn không tin, sau khi nhìn thấy Cố Hằng Viễn thì đều âm thầm tán thưởng, ngay cả ba mẹ tôi bây giờ, há miệng ngậm miệng đều là Cố Hằng Viễn.
"Cháu trai tốt của anh sao vẫn chưa đến?"
Vì ngày hôm nay, tôi đã chuẩn bị một bao lì xì.
Chỉ chờ "người trước" lên sân khấu.
Cuối cùng Từ Khôn và Chu Tiếu vẫn xuất hiện ở hội trường.
Chu Tiếu tự biết hai người là cháu, kéo Từ Khôn đi về phía chúng tôi.
Tôi thấy khoảnh khắc tay Chu Tiếu đụng phải Từ Khôn, Từ Khôn theo bản năng tránh đi một bước dài, nhưng Chu Tiếu chưa từ bỏ ý định, lại dính đến.
Thấy không thể bỏ được, gương mặt Từ Khôn lại như là nuốt phải con ruồi chết vậy, cứ như chỉ một giây sau sẽ nhổ ra.
Ai không biết còn tưởng người mang thai là anh ta nữa đấy.
"Cậu, mợ, chúc mừng hai người."
Chu Tiếu vẫn mang gương mặt cười giả tạo.
Nghe nói cô ta cũng không được người nhà họ Từ yêu thích.
Nhưng mà cô ta có thể nhịn, sống chết cũng muốn sinh con xong mới tính.
"Thằng nhóc thối, không biết gọi sao?"
Mỗi ngày Cố Hằng Viễn đều nghe chị mình nói đâu đâu, tất nhiên là biết Từ Khôn và Chu Tiếu tình cảm đau khổ chịu đựng.
Đáng tiếc ông trời có mắt, gạo nấu thành cơm, trong bụng Chu Tiếu dù có là cơm cháy thì Từ Khôn cũng phải kiên trì ăn.
Tôi giơ bao lì xì trong tay, vẻ mặt chờ mong.
Trước ánh mắt xem trò vui của mọi người, Từ Khôn nói ra câu nói có lẽ là khó khăn nhất trong đời anh ta.
"Cậu,... mợ."
Tôi nhịn cười điên trong lòng, đưa tiền lì xì ra.
"Ngoan, cháu trai lớn, đây là tiền lì xì của cháu... Mợ chúc cháu sớm sinh quý tử, để mợ và cậu cháu sớm là ông cậu bà mợ."
Từ Khôn: "..."
Vẻ mặt kia của anh ta, nhìn như là muốn khóc.
...
Sau lễ đính hôn, Cố Hằng Viễn đưa tiễn khách, tôi về phòng ngủ, anh giúp tôi tháo giày cao gót ra, đặt chân tôi lên đùi anh.
"Biết con của Từ Khôn sẽ gọi con của chúng ta là gì không?"
"Ừm, cũng gọi là cậu họ?"
Tôi không ngần ngại trả lời, nhưng mà vẫn không thỏa mãn được Cố Hằng Viễn.
"Không đúng, là chú họ."
Cố Hằng Viễn hơi dùng sức một chút, cả người tôi bị kéo lại vào ngực anh.
"Con trai của Từ Khôn thiếu một chú họ, đúng lúc Từ Khôn lại thiếu một em họ, vị mợ này nên giúp một tay nhỉ?"
Tôi còn chưa kịp tỏ thái độ, anh đã hôn lên môi tôi.
Đàn ông già này cũng thật sốt ruột, cũng không chịu nghe tôi nói.
Nhưng mà, cũng không sao...
Bởi vì tôi đồng ý giúp sự sốt ruột này.
Hơn nữa, cũng chỉ tôi có thể giúp.
HOÀN HE HE HE