3.
Trên đường đi, không nói gì với nhau.
Tôi liếc trộm gò má của Cố Hằng Viễn, vẫn nhã nhặn bại hoại, thành thục ổn trọng như vậy.
Sợ là Từ Khôn là cháu giả rồi, không hề giống người cậu này chút nào.
Cuối cùng xe cũng đỗ trước lầu nhà tôi, tôi thở phào nhẹ nhõm: "Cảm ơn chủ tịch Cố, hẹn gặp lại."
Trong lúc tôi chuẩn bị xuống xe, Cố Hằng Viễn cầm lấy cổ tay tôi, tôi ngẩn ra, chỉ thấy anh dò hỏi: "Tay còn đau không?"
Quả thật có hơi đau, vừa rồi trên đường đi tôi xoa bóp không ít lần, cũng không phải là xương của Từ Khôn cứng, mà là tôi ra tay độc ác nhất từ trước đến nay.
Chỉ là không ngờ Cố Hằng Viễn lại thân thiết như vậy, còn quan tâm nữa.
"Không sao, xin lỗi, hôm nay đx gây phiền phức cho ngài rồi."
Tôi khách sáo nói một câu, ai ngờ Cố Hằng Viễn lại đặc biệt nghiêm túc nói: "Trưởng bối dạy dỗ con cháu là đúng, nó đáng đời."
Giọng nói của Cố Hằng Viễn cực kỳ êm tai, mà sự hoang mang trong lòng tôi lại rộng mở.
Cố Hằng Viễn là cậu của Từ Khôn, là trưởng bối, câu này không sai.
Nhưng mà tôi không phải mà.
Tôi dạy dỗ Từ Khôn, sao lại biến thành trưởng bối dạy dỗ con cháu chứ?
...
Không để tôi suy nghĩ nhiều, Cố Hằng Viễn buông cổ tay tôi ra, tôi vẫy tay chào anh ta quay về nhà, sau khi rửa mặt xong thì lăn lộn trên giường khó ngủ.
Sau khi trưởng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tim-duoc-dieu-da-mat/3333802/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.