Elis nhìn về Lâm Khả Tụng ở phía đối diện, cô đang bày biện rất chăm chú.
Lúc này, Elis không thể không đánh giá kĩ lại cô gái này. Không ai chỉ có thể đơn thuần dựa vào may mắn, hay vì Giang Thiên Phàm bao che mà đi được đến bước này. Vị giác là cảm giác rất dễ thấy. Tuy những bậc thầy nấu nướng bọn họ khi bàn luận đến vấn đề nấu ăn luôn có rất nhiều lý luận và kinh nghiệm, nhưng thật sự có thể phê bình trình độ nấu nướng, chỉ có đầu lưỡi khách hàng.
Mỹ vị chính là Mỹ vị, không ngon chính là không ngon.
Winston nhìn đồng hồ cổ kính trong sảnh lớn, cùng đếm ngược với các nhà phê bình và bạn bè truyền thông.
Khi kim đồng hồ chỉ đến mười hai giờ hai mươi, hai bên dự thi đều phải hoàn tất món chính.
Lúc này, nhân viên Việt Giang Lâu đang mang thức ăn lên cho các nhà bình phẩm.
Mà Winston lại đi đến trước mặt phóng viên.
“Đã lâu không gặp rồi, nữ sĩ Lâm Anh!” Winston chào hỏi một vị nữ sĩ xấp xỉ bốn mươi tuổi.
Lâm Anh đến từ Việt Nam, khi mười hai tuổi theo ba mẹ đến New York, bà là tác giả tự do, mặt bà xuất hiện trên bảng quảng cáo của các đại lý trên các quốc gia lớn, ảnh hưởng rất lớn.
“Xin chào, Mr. Winston. Anh chào hỏi một mình tôi trước mặt nhiều bạn hữu như vậy, tôi có thể đoán rằng, tôi cũng như ba vị đầu bếp trên, may mắn trở thành người phê bình món chính không?”
“Phải.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tim-dap-tren-dau-luoi/2101230/chuong-78.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.