Editor: Trà sữa trà xanh
Lâm Khả Tụng nghe điện thoại, ép buộc giọng nói của mình trong trẻo: "Cám ơn anh đến xem tôi tranh tài!"
"Em nói ‘ cám ơn ’, nhưng lại rất gắng gượng. Meire nói cho tôi biết, trước khi tôi tới, em rất bình tĩnh. Sau khi d[dlq[d tôi tới, em rất hồi hộp."
Giọng nói của anh lạnh như băng.
Tuy là vậy nhưng không làm người ta cảm thấy vô tình, ngược lại có sức mạnh làm người ta yên tâm.
Lâm Khả Tụng rất muốn ngủ yên trong giọng nói đó, không cần tỉnh lại nữa.
"Nếu như mà tôi khiến em cảm thấy áp lực, em liền......"
"Tôi muốn anh tới! Nếu như anh tới xem tôi, tôi sẽ...... Tôi sẽ bình tĩnh hơn!"
Đây là lần đầu tiên Lâm Khả Tụng cắt đứt lời nói của Giang Thiên Phàm.
Nếu như anh nhìn cô, cô biết mình sẽ không luống cuống tay chân sẽ không rối loạn, vô luận xảy ra chuyện gì, chỉ cần Giang Thiên Phàm đứng ở chỗ cô có thể nhìn thấy, cô sẽ biết mình phải làm gì.
"Tôi ở quán Việt Giang chờ em."
Nói xong, liền cúp điện thoại.
Giọng nói của anh rất nhạt, chỉ là hai từ "Chờ em" nhỏ đến nỗi sắp không nghe thấy, nhưng mà nó lại giống như ma chú, quanh quẩn ở bên tai của cô, chiếm lĩnh toàn bộ suy nghĩ của cô.
Lâm Khả Tụng chạy rối rít trong hành lang.
"Này, Khả Tụng, con muốn đi đâu!" Chú nhìn thấy bóng lưng vội vã của cô liền nói to.
"Con đi ăn cơm với bạn!"
"Đứa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tim-dap-tren-dau-luoi/2101203/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.