Edit: Thố Lạt
"Ha ha, mang đến đồ khó ăn khiến người ta xuất hiện bóng đen tâm lý cũng là một thiên phú!" Bruce chớp mắt, "Có điều, tôi đã biết người hướng dẫn của cô là ai rồi. Cũng chỉ có Giang Thiên Phàm mới hoàn toàn không để thành bại được mất vào trong mắt, đưa cô tham gia hoạt động của người trong ngành. Mà thầy của tôi, dường như không hề xuất hiện cùng tôi ở bất cứ đâu."
Nói vậy, Lâm Khả Tụng bỗng ý thức được rằng nếu mình không đạt giải sáu trong cuộc thi kia, tất cả mọi người sẽ biết thầy của cô là Giang Thiên Phàm.
Cô khiến anh mất sạch thể diện.
"Này! Em nghĩ gì vậy?" Tốn Ý Nhiên vỗ tay trước mặt cô.
"A, không có gì..." Lâm Khả Tụng ngó sang Giang Thiên Phàm theo bản năng.
Bộ dáng anh bình tĩnh, lạnh nhạt ung dung.
Chẳng lẽ anh không lo học trò mới tiến vào không lâu này sẽ làm anh mất hết mặt mũi?
Từ phía sau, một ông già béo khoảng sáu mươi tuổi bưng ly rượu, đi đến giữa các vị khách khứa, giơ tay gõ ly, tiếng giòn vang thu hút lực chú ý của mọi người.
"Cảm ơn các vị đã đến dự tiệc sinh nhật của tôi!"
Thì ra đây là Montgomery sau khi bỏ xuống bộ dáng chọc cười, thật sự vô cùng giống ông già KFC.
"Đây cũng không phải buổi tiệc nghiêm túc gì, không cần mọi người phải thật phong cách, càng không cần mọi người ăn mặc đẹp, không biết là đến chúc sinh nhật tôi hay đi tham gia tuần lễ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tim-dap-tren-dau-luoi/2101190/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.