Edit: Thố Lạt
Trái tim Lâm Khả Tụng chùng xuống. Cô không rời đi quá lâu mà! Sao lại không có người rồi?
“Bà chủ! Vừa rồi có một người đàn ông dáng dấp rất ưa nhìn, mắt không nhìn được, đứng ở chỗ này, dì có biết anh ta đi đâu không?”
“À, tôi nhìn thấy anh ta sang đường, đi về phía đối diện!”
“Anh ta... tự qua đường?”
“Phải.”
“Thật là không muốn sống nữa rồi!” Lâm Khả Tụng vội vàng chạy lên phía trước.
Phía trước là một cửa hàng vật dụng văn phòng phẩm và một hiệu sách nào đó. Lâm Khả Tụng không ngừng tìm kiếm, vẫn không tìm được.
Mồ hôi toát ra ướt lưng.
Làm gì thế! Không phải bảo anh ta đứng yên chờ cô sao! Tự anh ta sang đường, hoảng loạn cái gì chứ!
Điện thoại di động cũng bị mất, làm sao người khác có thể liên lạc với anh ta!
“Đứng yên chờ”, ba chữ này anh ta nghe không hiểu à!
Lâm Khả Tụng hỏi tất cả các tiệm mì, lòng như lửa đốt, nghĩ xem có phải báo cảnh sát hay không, cuối cùng một ông chủ quán đồ ăn vặt nói với cô: “Người cô muốn tìm hình như đã đi vào quán cà phê Mộ Phong gì đó!”
Lâm Khả Tụng thiếu chút nửa đã quỳ xuống trước ông chủ.
Cô vội vàng đến quán cà phê, dựa xe đạp ngoài cửa, đi lên lầu.
Nhìn một vòng, cuối cùng thấy anh Giang lạnh lùng đang thản nhiên bình tĩnh bên cửa số.
Vẻ mặt vẫn tuấn tú như cũ, ngũ quan tinh tế đến nỗi không tìm ra khuyết điểm nhỏ nào, ánh nắng chiếu đến chóp mũi anh, phủ lên một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tim-dap-tren-dau-luoi/146955/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.