Một ngày không có gió, yên bình như nước, mọi chuyện diễn ra theo đúng quyluật, ngay ngắn trật tự, theo lý đây là điều Hạ Thần mong muốn, nhưngkhông biết vì sao, cậu cảm thấy tất cả đều có chỗ không thích hợp, thếnên cậu trở nên thất thần, những lúc đờ ra ngày càng nhiều.
Cậu còn chưa tìm được đáp án thì bạn học đã như tìm thấy châu lục mới hétầm lên: “Á, Hạ Thần, em gái Ưu Lạc Mỹ của cậu đâu rồi? Ặc, không phảinói đùa nha, đừng nhăn mặt, cái đuôi nhỏ của cậu, lâu lắm rồi không thấy nhé.”
Ánh mắt cậu lạnh băng, không nói một lời nào.
“Có thói quen vừa quay đầu, là nhìn thấy cô bé xấu hổ đứng ngay ở đó, bâygiờ không gặp, có phải là đang nhớ cô bé đó không vậy. Cậu làm cô bé đótức giận à?”
“Cậu nói nhiều quá rồi đấy?” Cậu liếc mắt sang nhìn bạn, lại đi nhanh hơn nữa.
Bình thường cậu vốn ghét bị cô bé làm phiền, giờ không gặp càng tốt, hiện tại cậu thấy rất thoải mái.
Nhưng mà thoải mái thật à? Đôi lông mày rậm nhíu lại một chỗ.
Rất nhanh đã đến ngày nghỉ Quốc khánh. Ngày lễ này, tuy được nghỉ rất lâu,nhưng mà cũng là lúc bố mẹ bận rộn, cậu đành tự sắp xếp hoạt động chomình.
Trước hết cậu gọi điện về Tứ Xuyên hỏi thăm bà nội, lại gọi điện cho ông ngoại bà ngoại.
Bà ngoại bảo cậu đến Thanh Đài đi, về cùng với một nhà chú Tả Tu Nhiên cho vui.
Cậu chợt ngẩn ra. Từ trước đến nay chỉ cần về Thanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tim-dap-thinh-thich/2972108/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.