Tác giả: Thần Niên
Edit: xanhngocbich
- ---------------------------
Nhìn con trai nhà mình cáo trạng với lời lẽ hùng hồn, Ân Mặc nhéo nhéo gương mặt nhỏ của nhóc.
"Nói lại lần nữa."
Tiểu Ma Vương giả khóc thành nghiện: "Hu hu hu hu, mẹ ơi, ba còn đánh con!"
"Mẹ ơi bao giờ mẹ bay về, ba luôn bạo hành con."
Bị nhéo gương mặt nhỏ, cáo trạng cũng lên theo.
Biết con trai là nhớ mình rồi, Phó Ấu Sanh nhìn tương tác của hai cha con họ, không nhịn được đôi mắt cong cong.
Đôi mắt đào hoa xinh đẹp tràn đầy ý cười, cố ý trêu nhóc: "Ồ, sao mẹ không nhìn thấy ba bắt nạt con, có phải con bắt nạt ba rồi hay không?"
Đôi mắt to đẫm lệ của Tiểu Ma Vương tràn đầy kinh ngạc: "Mẹ ơi, vì sao mẹ không tin tưởng bé cưng của mẹ."
"Lẽ nào con không phải bé cưng mẹ yêu nhất nữa ư?"
"Trái tim của bé cưng đau quá."
Phó Ấu Sanh cũng che trái tim theo:
"Ba mới là cục cưng lớn mẹ yêu nhất, cục cưng nhỏ như con ngày ngày bắt nạt cục cưng lớn của mẹ, mẹ cũng đau lòng rồi."
Cục cưng lớn cục cưng nhỏ cái gì, Ân Mặc nhìn hai mẹ con nghịch ngợm, búng trán con trai một cái: "Đọ kỹ năng diễn xuất với mẹ con, chờ con lớn lên một chút rồi nói tiếp."
Nước trong mắt Tiểu Ma Vương lập tức biến mất.
Không tiếp tục diễn kịch nữa.
Thở dài y như người lớn: "Lần này là con thua rồi."
Phó Ấu Sanh cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tim-dap-khong-nghe-loi/2772415/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.