Edit by Chu
Không gọi cô là "Bé con", cũng không gọi là "Đứa ngốc", Lăng khẽ thở dài một cái, kéo thân hình gầy yếu của thiếu nữ ôm vào lòng.
Một cái ôm lạnh lẽo.
Không có cảm giác ấm áp, nhưng Thương Kỳ không khỏi thấy được an ủi. Đúng thật là cái đồ dễ dãi mà. Trong bụng thì nghĩ thế, khóe miệng cô lại nhếch lên một đường cong nho nhỏ.
Thiếu nữ ngước mắt ngắm nhìn người đàn ông gần trong gang tấc. Diện mạo của hắn đẹp đẽ như vậy, chỗ nào cũng lạnh lùng mà lại hoàn mỹ, ẩn giấu sau đó là bộ mặt thật của một thợ săn khát máu
Hắn khác với cô. Hắn có xuất thân cao quý, có địa vị tôn kính, cho dù hai người mười ngón tay đan xen, da thịt tiếp xúc, nhưng khoảng cách giữa họ không chỉ là rào cản giữa Huyết tộc và Người thú.
Xa xôi hơn tất thảy, là khoảng cách của người bề trên và kẻ bề dưới.
Mình đối với hắn, chỉ là một "Con nhóc", chỉ có thế thôi.
Thoáng chốc nhận ra được điều gì đó, Thương Kỳ lắc đầu nguầy nguậy, cố xua tan nỗi u uất khó hiểu trong lòng.
Đôi mắt hẹp dài của Huyết tộc nheo lại một chút, mang theo vài phần ranh mãnh.
"Học tỷ." Lại thấy được khuôn mặt tươi cười quen thuộc, cảm nhận được ngón tay Lăng siết chặt mình hơn, "Tôi đây có vài thứ muốn cho em xem."
Học tỷ.
Cách gọi này thật sự xa lạ...
Thương Kỳ không nghĩ tới chỗ mà hắn muốn dẫn mình tới lại là phòng lưu trữ tài liệu. Ở nơi này, cô đã từng điều tra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tim-dap-duoi-run/1418158/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.