Trước mặt đông đảo người mù, hai tên đàn ông không hề giả bộ, bưng một xô nước lớn đặt trên bục giảng.
Bào Lập nhếch miệng lộ ra một nụ cười đầy ác ý, gã quay đầu không tiếng động nhổ một ngụm nước bọt vào trong.
Hai tên bưng nước đầu tiên hơi sửng sốt, sau đó cũng cười xấu xa, một tên phun nước bọt theo, còn kẻ khác lại lặng lẽ cởi quần, nâng chân lên tiểu vào trong.
Quan Yếm trong lòng chán ghét không thôi, nhưng trên mặt lại không dám lộ ra dù chỉ một chút.
Cô giống như những người mù khác, ngẩng đầu nhìn về phía trước, treo một nụ cười chờ mong trên miệng.
Hồ Doanh đứng một bên, lẳng lặng chờ 3 tên kia làm xong chuyện ác, mới giờ mic lên, vừa dùng muôi khuấy nước bên trong thùng, vừa lớn tiếng cầu nguyện——
"Thánh giáo chủ đại nhân chí cao vô thượng, xin hãy thương xót cho thế nhân tàn tật! Ngài ở trên cao rủ lòng từ bi, hãy ban cho tín đồ một cuộc sống hoàn hảo vĩnh hẳng!"
"Ở nơi đây, chúng ta không có bệnh tật, không có thống khổ, không tổn thương, không kỳ thị! Chúng ta là người thân và bạn bè khăng khít, chúng ta chia sẻ cho nhau mọi thứ kể cả bản thân mình!"
"Chúng ta cầu ngài hạ phàm, chỉ mong ngài có thể mang đến cho chúng ta ánh sáng vĩ đại! Xin hãy nhận lấy tín ngưỡng và sùng bái này, cứu tế chúng ta bằng nước thánh vạn năng!"
Một đoạn vừa nghe đã thấy rất tà giáo được Hồ Doanh hô đầy dõng dạc hùng hồn, kịch liệt mà thành khẩn, bản lĩnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tim-dap-dien-cuong/963480/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.