"Nhạc Nhạc, chẳng lẽ trong đầu anh ngoài Nhạc Nhạc ra không có ai đáng để anh nhớ sao? Em yêu anh, em cũng yêu anh đấy! Anh có biết như thế là tàn nhẫn với em lắm không?"
Phùng Lệ Quân hất tay Mạnh Đình ra lớn tiếng trách móc anh, khóe mắt đã khô bây giờ lại đầy ngấn nước lăn tràn trên má. Lệ Quân tức tưởi khóc thành tiếng, tiếng khóc và lời thú nhận của Lệ Quân làm cho Mạnh Đình có chút tỉnh táo, anh gượng người ngồi dậy nhìn cô hỏi.
"Em nói như vậy là sao?"
"Đúng, em yêu anh. Em yêu anh mất rồi. Là em ngu ngốc, biết anh không hề có tình cảm với em nhưng em vẫn cố chấp ở bên cạnh anh. Để ngày ngày nghe anh nói nhớ nói thương người con gái khác mà người đó lại chính là bạn
thân của mình. Lời thú nhận này anh có cần em nhắc lại nữa không?"
Phó Mạnh Đình loạng choạng đứng lên đi về phía Lệ Quân. Ánh mắt anh nhíu lại nhìn Lệ Quân lần nữa, người phụ nữ trước mặt anh với gương mặt đầy nước mắt. Nhưng không hiểu sao gương mặt Lệ Quân trước mặt lại bỗng chốc biến thành Lâm Nhạc từ lúc nào.
Phó Mạnh Đình đưa hai tay giữ lấy bờ vai bé nhỏ của Lệ Quân, anh nhắm mắt lại rồi lại mở ra nhìn kỹ cô lần nữa. Người phía trước mặt anh vẫn là Lâm Nhạc, anh khàn giọng lên tiếng hỏi.
"Rốt cuộc em là Lệ Quân hay là Lâm Nhạc?"
Không muốn trả lời câu hỏi của anh, Lệ Quân hất tay anh ra quay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tim-chong-cho-me/3601096/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.